Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 43: Thời Gian Rảnh Rỗi

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Tống Khải Minh đã làm quen với các tuyến tàu điện ngầm ở Thượng Hải. Ban ngày, cậu nhóc đi tham quan bảo tàng, ngắm cảnh, buổi chiều trước khi về nhà lại gọi điện hỏi anh trai muốn ăn gì, rồi mua đồ về nhà nấu cơm cùng anh hoặc đi ăn ngoài, hoàn toàn không để Tống Dụ Minh phải lo lắng.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh, Tống Dụ Minh thu xếp được hai ngày nghỉ, anh dẫn em trai đến đảo Sùng Minh ở lại một đêm. Hai anh em đạp xe quanh đảo, nướng thịt BBQ, cắm trại và tận hưởng làn gió mát giữa phong cảnh mùa thu nên thơ, Tống Dụ Minh đã lâu rồi không đi chơi như vậy. Anh còn đăng một bài đăng lên tài khoản Wechat hiếm khi đăng bài của mình.

Trên đường trở về, bọn họ tình cờ đi ngang qua một hội chợ triển lãm ngọc bích. Tống Khải Minh thấy thú vị liền kéo anh trai vào xem.

Tống Dụ Minh không hiểu nhiều về ngọc, anh chỉ biết ngọc mang ý nghĩa cầu bình an trong văn hóa truyền thống. Anh đi lướt qua mấy gian hàng và dừng lại ở một cửa hàng lâu đời, ở đây có vài mặt dây chuyền chất lượng rất tốt.

Tống Khải Minh thấy khát nước nên ra ngoài mua đồ uống, để lại Tống Dụ Minh một mình dạo quanh cửa hàng.

"Thưa anh, đây là vòng ngọc bình an mới được gia công năm nay từ ngọc Hòa Điền đáy. Mua về đeo hoặc tặng bạn bè đều rất phù hợp." Thấy Tống Dụ Minh dừng trước quầy xem, nhân viên lập tức đến giới thiệu sản phẩm.

"Vòng ngọc bình an?" Tống Dụ Minh nghe vậy bỗng dưng cảm thấy hứng thú.

Tống Dụ Minh ngẩng đầu lên, nhân viên nhìn anh rồi mỉm cười hỏi: "Anh đi du lịch ở đây sao?"

Tống Dụ Minh lắc đầu: "Không, tôi sống ở Thượng Hải mấy năm rồi."

"Vậy chắc là anh biết ngọc trong văn hóa truyền thống của chúng ta có ý nghĩa cầu bình an và trường thọ đúng chứ? Hôm nay chúng tôi còn có chương trình khuyến mãi, mua bất kỳ mặt dây chuyền hay trang sức nào cũng được tặng một túi thơm thêu tay trị giá 298 tệ."

Nhân viên nói rất nhanh nên Tống Dụ Minh nghe không kịp, anh phải mất vài giây mới trả lời lại: "Cho tôi xem mẫu túi thơm đi."

"Đây ạ." Nhân viên quay lại lấy một cái khay, trên đó có mấy túi thơm với các màu sắc khác nhau, bên trên mấy cái túi còn thêu các chữ như "Đề tên bảng vàng," "Mạnh khỏe hạnh phúc,"...

Tống Dụ Minh quan sát một lúc thì hỏi: "Có thể đặt thêu theo yêu cầu không?"

"Được chứ, anh muốn màu sắc, họa tiết như thế nào cũng được ạ. Nhưng đặt làm sẽ mất khoảng một tuần."

Tống Dụ Minh gật đầu, anh lấy điện thoại ra viết vài chữ vào ghi chú rồi đưa cho nhân viên xem: "Thêu giúp tôi dòng này."

"Khởi lạc* bình an?" Nhân viên đọc từng chữ: "Người thân của anh làm trong ngành hàng không ư?"

*Khi nói về máy bay có nghĩa là cất cánh hạ cánh.

Tống Dụ Minh mỉm cười: "Tặng bạn thôi."

Nhân viên cũng cười đáp lại: "Anh muốn mẫu nào?"

Tống Dụ Minh nghĩ Trình Hướng Lê bình thường chắc sẽ không đeo mặt dây chuyền nên anh chọn một miếng ngọc đều màu, nhỏ gọn vừa với túi thơm, có thể làm thành bùa bình an để trong túi.

"Anh, sao anh vẫn ở trong cửa hàng này vậy?" Tống Khải Minh quay lại, thấy nhân viên đưa cho anh một túi đồ thì tò mò hỏi: "Anh mua gì à?"

"Quà sinh nhật cho bạn, không biết mua gì nên chọn đại thôi." Tống Dụ Minh nói dối.

Tống Khải Minh nghi ngờ nhìn anh mình rồi đưa cho anh một ly nước: "Em nhớ anh không uống được sữa nên mua trà trái cây cho anh đấy."

Tống Dụ Minh cầm lấy ly nước rồi cắm ống hút uống một ngụm: "Ừm, đúng vị anh thích. Cảm ơn em trai ngoan nhé."

Tống Khải Minh cười hì hì, nghe anh trai khen liền quên mất chuyện quà tặng.

Lúc cả hai về đến nhà cũng đã muộn, ngày mai phải đi làm, Tống Dụ Minh để hộp quà vào ngăn kéo rồi rửa mặt đi ngủ.

Bữa cơm mà anh hẹn với Trình Hướng Lê là vào thứ năm, đây là thời gian mà bốn người vốn rất bận rộn phải khó khăn lắm mới sắp xếp được. Vì đã hẹn sau khi ăn xong sẽ về nhà Tống Dụ Minh, nên anh thuê người dọn dẹp nhà cửa, bảo Tống Khải Minh chuẩn bị ít trái cây và đồ ăn nhẹ.

Gần hết giờ làm, có bệnh nhân bị đau dạ dày đột ngột, Tống Dụ Minh xử lý xong mới đến nhà hàng, anh lại là người đến muộn nhất.

Phòng ăn rộng rãi dành cho bốn người, Tống Dụ Minh nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Trình Hướng Lê thì đi tới cởϊ áσ khoác: "Xin lỗi, vì có việc đột xuất nên tôi đến trễ."

"Không sao, Trình Hướng Lê đã giúp anh gọi món rồi." Giang Thính Nhiên trêu anh: "Anh ấy biết anh thích ăn chim bồ câu nướng nên gọi mỗi người một phần rồi. Hai người từ khi nào mà hiểu nhau quá vậy?"

Tống Dụ Minh đang treo áo khoác, nghe vậy thì anh quay lại nói: "Có một lần tình cờ gặp nhau, cơ trưởng Trình là người Quảng Châu nên mời tôi ăn món Quảng."

"Vậy à?" Giang Thính Nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý: "Bảo sao mấy tháng nay anh không thèm rủ em đi chơi."

"Cậu cũng biết tháng trước anh bận mà." Tống Dụ Minh bị chọc cười, anh dùng khuỷu tay huých Trình Hướng Lê.

Trình Hướng Lê hiểu ý, chỉ vào người ngồi đối diện: "Đây là đồng nghiệp của tôi, Từ Thăng, cũng là bạn đại học của Giang Thính Nhiên."

"Chào cậu." Tống Dụ Minh chào hỏi: "Vậy là hai người quen nhau từ lâu rồi à?"

Giang Thính Nhiên uống một ngụm nước trái cây, nhìn sang bên phải, đáp: "Thật ra là sau khi đi làm mới quen biết, trường bọn em quản lý sinh viên khá chặt, ít khi giao lưu với khoa khác lắm."

"Từ Thăng, anh nhớ là trước khi chuyển sang làm phi công thì cậu có học ngành gì khác phải không?" Trình Hướng Lê hỏi.

"Khoa học tự nhiên, ngành toán học vật lý."

"Vậy sao lại chuyển nghề làm phi công?" Giang Thính Nhiên cũng tò mò hỏi.

"Vì học một năm thấy ngành hàn lâm khó kiếm việc nên muốn thử hướng khác." Từ Thăng vừa nói vừa lén nhìn Giang Thính Nhiên.

"Nghe nói ngành hàng không dân dụng ở nước ta đều là bán quân sự*, sau khi chuyển sang thì cậu thấy thế nào?" Tống Dụ Minh hỏi.

*Bán quân sự là một lực lượng quân sự mà cách tổ chức và chức năng của nó tương tự như quân đội chuyên nghiệp, nhưng nó không được coi là một bộ phận của Lực lượng vũ trang thông thường của một quốc gia.

"Thật ra thì mệt hơn tưởng tượng, mỗi ngày phải tập hợp ba lần, sáng chạy bộ, kiểm tra nội vụ, bận đến mức không kịp ăn sáng." Từ Thăng nói đến đây thì món ăn bắt đầu được mang lên, anh ta vội chuyển chủ đề: "Mọi người đừng tập trung vào em nữa, cơ trưởng Trình có nhiều năm kinh nghiệm hơn nên chắc chắn sẽ có nhiều cảm nhận hơn."

"Anh á." Trình Hướng Lê cười nhẹ, hắn giơ tay ra dấu: "Cũng như cậu nói thôi. Nhưng tôi còn tham gia đội quốc kỳ và hợp xướng của trường, hoạt động ngoại khóa rất phong phú, thường xuyên tập luyện để đi diễn, còn tham gia lễ duyệt binh nữa."

"Nghe thú vị quá."

Trình Hướng Lê cười nhẹ, thấy món ăn đã mang lên đủ thì giơ ly rượu lên: "Tạm ngừng câu chuyện một chút, tôi kính mọi người một ly. Mặc dù kết quả điều tra chưa có, nhưng vẫn cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, nhờ đó mà kịp thời giải quyết sự cố này."

"Đúng vậy, cảm ơn sự giúp đỡ của tháp điều phối và Giang Thính Nhiên." Từ Thăng cũng nâng ly, nhẹ nhàng chạm vào ly của Giang Thính Nhiên.

"Hai người quá khen rồi, đây là trách nhiệm của em." Giang Thính Nhiên chân thành đáp: "Nhưng vẫn chúc hai vị phi công có mặt ở đây bay cao bay xa, không gặp sự cố nữa."

Dù Tống Dụ Minh không biết nói gì cho phù hợp, nhưng khi thấy bốn ly rượu chạm nhau, nghe tiếng thủy tinh khẽ vang lên, anh bất giác cảm nhận được sự thân thuộc dâng lên từ tận đáy lòng.

Không khí trên bàn ăn rất thoải mái, Trình Hướng Lê và Từ Thăng chia sẻ nhiều chuyện thú vị xảy ra trong quá trình chuẩn bị cất cánh.

Trình Hướng Lê kể về một buổi sáng: "Có lần tôi đi làm từ sáng sớm, đang lăn bánh trên sân bay thì bị một máy bay của hãng hàng không Hoàng Gia phàn nàn qua sóng vô tuyến, hỏi tôi có sự cố gì mà lăn chậm thế."

Hãng hàng không Đông Phương nổi tiếng với tốc độ lăn bánh chậm, Tống Dụ Minh nghe thế hỏi: "Vậy anh có trả lời không?"

"Có chứ, hôm đó tâm trạng tôi tốt nên đáp lại thế này: Chậm chỗ nào, nhiều năm qua vẫn tốc độ này thôi, người làm công ăn lương cũng không dễ dàng gì, thông cảm cho nhau chút đi." Trình Hướng Lê cà lơ phất phơ đáp lại.

Ba người trên bàn bị hắn chọc cho cười ngất, Giang Thính Nhiên nghiêm túc nói: "Nếu em ở vị trí điều khiển dưới mặt đất, chắc chắn cũng sẽ tham gia phàn nàn, thời gian để hai máy bay lăn bánh đều bị các anh làm chậm mất rồi."

"Không thể trách chúng tôi được, máy bay đẹp thế, để mọi người chiêm ngưỡng lâu một chút."

"Anh Trình, có phải anh hơi trợn mắt nói khoác rồi không?" Từ Thăng nhắc nhở hắn.

"Nhóc ngốc, là cậu không hiểu rồi." Trình Hướng Lê làm bộ bí ẩn: "Hy sinh vì nghệ thuật mới là cái đẹp thật sự."

"Em thua." Từ Thăng lẩm bẩm: "Tư tưởng giác ngộ cao thế, bảo sao chưa đến ba mươi đã lên làm cơ trưởng rồi."

Khi đang trò chuyện vui vẻ, món chim bồ câu nướng được mang lên. Tống Dụ Minh cầm đũa, nghe mọi người nói chuyện, anh nhìn món ăn trên bàn không biết bắt đầu từ đâu.

"Không phải có găng tay dùng một lần sao?" Trình Hướng Lê cầm đôi găng tay giơ lên trước mặt Tống Dụ Minh: "Toàn là người nhà cả, đừng khách sáo, dùng tay xé đi."

"Cơ trưởng Trình, đừng nói suông chứ, anh phải giúp anh Tống xé thịt đi." Giang Thính Nhiên nhanh nhảu trêu chọc.

"Tiện thể cho bác sĩ Tống thấy nào là thể lực của người lái 737 như chúng ta luôn." Từ Thăng chêm vào.

Thấy mọi người vui vẻ, Trình Hướng Lê ghé tai Tống Dụ Minh hỏi: "Cần tôi giúp không?"

"Không cần." Tống Dụ Minh đẩy hắn ra, anh nhanh nhẹn đeo găng tay: "Đây là tay cầm dao phẫu thuật đấy, xé một con chim đã là gì?"

Trình Hướng Lê cười cười thu tay lại, hắn nhìn Từ Thăng và Giang Thính Nhiên ngồi đối diện cũng đang trò chuyện vui vẻ thì chống cằm ngồi lơ đãng một lúc, hắn cảm giác như bản thân đang chìm đắm trong khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi này.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này tếu quá đi ()