Một tuần sau vụ tai nạn, công tác cứu hộ và bồi thường được tiến hành theo trật tự, nguồn lực hỗ trợ từ các khu vực lân cận được vận chuyển liên tục bằng đường bộ và đường hàng không, thành phố dường như đã khôi phục lại như ban đầu. Nhưng cuộc chiến chống nhiễm trùng và sốc sau bỏng vẫn chưa kết thúc.
Hôm nay là ngày bà của Tiểu Tường phẫu thuật. Mới hôm qua Tiểu Tường cũng vừa hoàn thành ca phẫu thuật thứ hai. Việc có hai người thân nhập viện cùng lúc chắc chắn là đòn giáng mạnh vào hai vợ chồng, họ phải chịu áp lực cả về tinh thần lẫn tài chính.
Qua nhiều đợt đấu tranh tâm lý, khi nhìn thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, sự tiều tụy của người nhà dường như đã lấn át cả nỗi lo lắng trong lòng.
Tống Dụ Minh bước tới nói cho họ biết tình hình mới nhất: "Hiện tại phần da đầu tiên cấy ghép cho hai bà cháu đã sống được trên cơ thể. Thời gian cho lần ghép da thứ ba ban đầu được ấn định là một tuần sau. Lớp da vi hạt ở sau đầu tương đối mỏng nên phải đợi da đầu của trẻ em dày lên và tỷ lệ cung cấp da tự thân sẽ được kiểm soát ở mức 1:5"
"Vẫn phải lấy da tiêp sao? Không thể lấy da của chúng tôi được à?" Người bố lo lắng xắn tay áo lên.
Tống Dụ Minh cúi đầu khó xử chớp mắt: "Đây là phẫu thuật ghép da tự thân. Chắc chắn không thể sử dụng da của người khác được. Ngay cả cha mẹ ruột cũng sẽ có phản ứng bài xích."
"Anh Trần." Người vợ Chu Thục Tuệ ngăn cản chồng: "Anh cứ nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ đi, chúng ta chỉ cần nộp viện phí là được."
"Vẫn gặp khó khăn với viện phí sao?"
"Nói thật thì không ổn lắm." Người vợ lắc đầu thở dài: "Gia đình chúng tôi kinh doanh nuôi trồng thủy sản, đã đóng cửa trong thời gian xảy ra dịch bệnh, ban đầu chúng tôi hy vọng sẽ nhận được một khoản phí tái định cư từ việc phá dỡ, nhưng chưa kịp nhận gì hết thì chúng tôi đã phải đóng cửa, đã không lấy được tiền, bây giờ nhà bị cháy, còn hại Tiểu Tường nhà tôi bị bỏng thành như thế..."
Giọng điệu của cô dần trở nên nghẹn ngào. Chồng cô quàng tay qua vai, vỗ nhẹ vài cái: "Mấy ngày trước, người phụ trách khu phố đến xem nhà chúng tôi và nói cần làm đánh giá cũng như hoàn thành thủ tục, không biết nhận được bao nhiêu tiền rồi khi nào mới tới tay nữa."
Vịec nhiều người bị thương trong một hộ gia đình thực sự là vấn đề khó tránh khỏi khi xảy ra tai nạn hàng loạt.
Với sức ảnh hưởng của Khoa Bỏng bệnh viện Long Giang, Tống Dụ Minh nghĩ rằng có thể nhờ đến sự giúp đỡ từ xã hội thông qua các kênh truyền thông của bệnh viện. Chỉ là bây giờ chưa có bất kì chỉ thị nào nên anh không thể nào làm người nhà mừng hụt được.
Trở lại phòng bệnh, Tống Dụ Minh đi thăm Tiểu Tường. Trong khoa có một quy định bất thành văn là tất cả mọi người từ trưởng khoa đến thực tập sinh đều phải đích thân thay băng cho bệnh nhân.
Tiểu Tường đã được chuyển đến phòng bệnh thường, nhưng do bị sốt và bị cơn đau bụng hành hạ nhiều lần nên tinh thần của cậu bé rất kém.
Tống Dụ Minh đẩy cửa ra, nhìn thấy cậu bé nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tống Dụ Minh đi tới bên giường, cúi người nhìn cậu bé.
"Anh bác sĩ ơi, em cảm thấy khó chịu quá, chóng mặt, bụng đau nữa." Tiểu Tường chớp chớp mắt, cậu bé yếu ớt nói: "Em thật sự vẫn ổn chứ ạ?"
"Đương nhiên rồi." Tống Dụ Minh cởi dây bảo hộ của giường bệnh ra rồi nâng đứa trẻ lên xe đẩy: "Em đã sống sót sau hai cuộc phẫu thuật rồi. Nếu tiếp tục kiên trì, em sẽ có thể nhanh chóng loại bỏ toàn bộ vùng da bị bỏng."
"Nhưng bà nội luôn nói sức khỏe của em không tốt, bị gió thổi một chút thôi là em đã bị cảm lạnh rồi, bà không cho em chơi đùa với các bạn cùng lớp, còn bắt em mặc rất nhiều quần áo nữa." Tiểu Tường khụt khịt mũi, cậu bé bị mắc kẹt trong vùng ký ức tồi tệ: "Bà thế nào rồi ạ?"
"Bà vừa mới phẫu thuật xong, đợi em khỏe lại, bọn anh sẽ đưa em đi gặp bà nhé." Bệnh tình của người già luôn diễn biến phức tạp, Tống Dụ Minh cũng không dám bảo đảm.
Khi đứa trẻ nghe câu trả lời mơ hồ của anh, không biêdt cậu bé nghĩ cái gì mà đột nhiên nó mím môi và bắt đầu khóc.
Bệnh nhân bị bỏng thường đi kèm với những chấn thương tâm lý nặng nề và việc tư vấn tâm lý cho bệnh nhân cũng là một phần công việc của anh. Không ngờ chỉ sau vài câu trò chuyện mà đứa trẻ đã khóc.
Không khó để nhận ra Tiểu Tường có mối quan hệ rất tốt với bà. Nhưng Tống Dụ Minh biết rằng mù quáng cảnh báo trẻ em về tình trạng sức khỏe kém cũng như cấm trẻ ra ngoài vui chơi không phải là cách thể hiện tình yêu đúng đắn.
"Tiểu Tường, em có ước mơ không?" Chờ một lát, Tống Dụ Minh đổi chủ đề.
"Ước mơ?" Cậu bé nghe vậy thì dừng khóc.
Tống Dụ Minh gật đầu: "Việc này chắc giáo viên ở trường cũng hỏi rồi đúng không?"
"Vâng ạ, em thích vẽ." Đứa trẻ trả lời mà không cần suy nghĩ: "Chỉ là bây giờ..."
Cơ thể nhỏ bé của đứa trẻ được quấn trong băng gạc hệt như một cái bánh bao.
"Tay của em sẽ khỏe trở lại thôi." Tống Dụ Minh cười cười, anh chắc chắn nói: "Em thích vẽ tranh gì, vẽ người hay phong cảnh?"
"Em thích vẽ những đám mây với sự thay đổi màu sắc từ vùng sáng đến tối và cả những chiếc máy bay to lớn bay trên bầu trời nữa."
Hóa ra cậu bé cũng thích bầu trời và máy bay. Tống Dụ Minh nhớ lại hồi anh 2-3 tuổi, khi ấy anh thường ở trong phòng một mình, rồi ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, ôm chú chó săn lông vàng được nuôi ở nhà vào lòng.
Bầu trời mùa hè trong xanh như ngọc, hoa hướng dương nở rộ ở trang trại. Đó là một vẻ đẹp mà ngay cả máy ảnh cũng không thể ghi lại trọn vẹn được.
"Vậy em có muốn trở thành họa sĩ hay nhϊếp ảnh gia không?"
"Dạ muốn." Tiểu Tường trả lời không chút do dự.
Tống Dụ Minh mỉm cười nói: "Em có biết cách để đạt được mục tiêu của mình không?"
"Dạ tiếp tục luyện tập ạ, giống như Leonardo da Vinci luyện vẽ trứng vậy."
"Không đúng, còn thiếu một thứ nữa." Tống Dụ Minh dừng lại vài giây, cố ý gây sự chú ý: "Điều quan trọng nhất là luôn giữ vững niềm tin vào bản thân, sức khỏe của em không thua kém bất kì ai, sau khi khỏi bệnh, em nhất định phải rèn luyện nhiều hơn nhé."
"Thật ạ?"
"Ừm, nếu em có thể làm được, mấy ngày nữa anh sẽ tặng em một món quà." Tống Dụ Minh chăm chú quan sát vết thương của cậu bé, anh dùng bông gòn vô trùng lau chùi những chỗ đầy mủ.
"Là cái gì vậy ạ?" Nghe mình sắp có quà, ánh mắt cậu bé sáng rực lên.
Tống Dụ Minh nở nụ cười thần bí: "Anh biết một chú là phi công. Em có muốn biết bầu trời trong mắt chú ấy trông như thế nào không?"
Hai mắt Tiểu Tường sáng ngời lên, cậu bé chăm chú nhìn anh.
"Máu dùng để truyền cho cháu trong lúc phẫu thuật cũng được chú ấy đem từ một nơi rất xa về đây bằng máy bay đấy." Tống Dụ Minh vỗ vỗ vai cậu bé: "Chuẩn bị thay băng rồi, nếu em thấy đau thì cứ khóc nhé, đừng sợ."
Thay băng luôn là phần đau đớn nhất đối với bệnh nhân bị bỏng. Mặc dù một phần vết thương đã được đóng lại nhưng Tiểu Tường vẫn khóc đến kiệt sức. Sau khi thay băng không lâu thì cậu bé đã ngủ thϊếp đi vì kiệt sức.
Tống Dụ Minh đang định đi ăn tối. Vừa bước ra khỏi tòa nhà nội trú, một cơn gió oi bức đã tấp vào người anh. Tiếng ầm ầm của động cơ xuyên qua bầu trời, làm một đợt khí nóng khác lại cuộn lên.
Tống Dụ Minh vô thức ngẩng đầu tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, anh nhìn thấy một chiếc máy bay đang cất cánh trong đêm tối.
Nhìn chằm chằm một lát, Tống Dụ Minh cúi đầu gửi tin nhắn cho Trình Hướng Lê: [Anh đã bao giờ chụp ảnh bầu trời bên ngoài buồng lái chưa?]
Với cường độ làm việc giữa hai người, Tống Dụ Minh đã quen với việc nhắn tin mà 5-6 tiếng sau mới nhận được tin nhắn trả lời, một chủ đề có thể kéo dài tới 2-3 ngày.
Nhưng hôm nay Trình Hướng Lê cũng không để anh đợi quá lâu.
Sau cuộc họp thường ngày, điện thoại đột nhiên rung lên vài lần, Trình Hướng Lê gửi hai bức ảnh cho anh: [Vừa đúng lúc, hoàng hôn hôm nay rất đẹp.]
Trong ảnh là một biển mây hùng vĩ. Những đám mây ngoài tầm với bao phủ bầu trời như một tấm thảm bồng bềnh, mây và núi đều được bao phủ trong ánh hoàng hôn.
Tống Dụ Minh cầm điện thoại di động nhìn mây trời đến mê mẩn.
Trình Hướng Lê lại hỏi: [Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?]
Tống Dụ Minh bấm vào hộp thoại rồi đi ra ngoài, dùng tin nhắn thoại trả lời hắn: "Có một cậu bé bị thương nói rằng rất thích vẽ bầu trời, tôi muốn xin anh vài tấm ảnh để in thành một cuốn album ảnh cho cậu bé."
"Cậu đối xử với bệnh nhân của mình tốt đến vậy sao?" Trình Hướng Lê chua chát hỏi.
"Đương nhiên không phải, đây là đặc biệt chuẩn bị cho trẻ em mà." Tống Dụ Minh giải thích với hắn: "Tâm trí của bọn trẻ vẫn còn non nớt, nếu không có sự can thiệp cũng như điều trị tâm lý thì cho dù có bình phục và xuất viện thì tính cách của chúng cũng sẽ có sự thay đổi rất lớn. Coi như anh giúp tôi thêm một lần nữa đi."
"Tôi đâu nói là sẽ không giúp cậu." Trình Hướng Lê vừa nghe lời nói tha thiết của anh là đã nhượng bộ: "Tôi vẫn đang trên đường bay, về đến nhà tôi sẽ chọn vài tấm thú vị để gửi cho cậu."
[Được rồi.] Tống Dụ Minh gõ nhanh hai từ rồi gửi thêm meme tạo từ ảnh của Vịt vào hộp thoại. Meme là ảnh Vịt đang chơi với gậy mèo rồi tự quấn luôn sợi vải vào người.
Tống Dụ Minh thấy nó dễ thương nên gửi qua cho hắn.
Cũng không biết giờ Vịt ra sao rồi. Tống Dụ Minh nói chuyện với Trình Hướng Lê xong lập tức gọi điện thoại tới bệnh viện thú y.
Bác sĩ nói với anh rằng tình trạng của Vịt đã được cải thiện. Tống Dụ Minh dự định tuần này sẽ dành thời gian đến thăm nó một lần để tránh việc xa cách quá lâu khiến nó lầm tưởng rằng anh không còn cần nó nữa.
Đột nhiên, trên cầu thang phát ra tiếng bước chân dồn dập. Tống Dụ Minh cảnh giác quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang vội vàng chạy tới.
"Xin lỗi, gần đây bệnh viện không cho phép người ngoài vào phòng bệnh." Tống Dụ Minh lập tức đứng chặn ngang cửa lại.
"Người nhà, người nhà cũng vậy sao?" Người đàn ông vì chạy quá nhanh nên há miệng thở hổn hển.
"Anh là người nhà của ai?"
"Nghiêm Hữu Lương, tôi là con trai của ông ấy." Người đàn ông kích động định lao về phía trước.
Tống Dụ Minh khẽ cau mày: "Ông ấy vẫn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, anh không thể vào được."
"Sao vẫn chưa được ra nữa? Đã một tuần rồi, có phải để chết luôn trong đó rồi không hả?" Người đàn ông nghe xong liền sốt ruột giơ tay lên.
Tống Dụ Minh kinh ngạc trừng mắt, anh giơ điện thoại di động lên, nghiêm khắc cảnh báo: "Thưa anh, chúng tôi đang cố gắng hết sức để chữa trị cho ba của anh. Xin anh đừng có suy nghĩ như vậy. Một khi tình hình ổn định, người nhà sẽ được sắp xếp vào thăm ngay."
Nhân viên bảo vệ đi tuần tra nghe thấy tiếng động lập tức đi tới. Thấy vậy, người đàn ông giật giật khóe miệng, xoa mũi rồi xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, Tống Dụ Minh nghe được gã ta chửi bới thô tục.
Đứng trên hành làng lầu năm, anh nhìn gã đàn ông tức giận đi xuống tầng, Tống Dụ Minh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng bây giờ mọi người đều rất bận rộn, ngoài hành lang cũng toàn là đồng nghiệp chạy tới chạy lui. Anh chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Tác giả có lời muốn nói:
Giọng điệu tự hào của Tống Dụ Minh khi nhắc đến "Chú phi công" giống như đang giới thiệu bạn đời của mình vậy haha.
Ngày mốt sẽ tiếp tục được cập nhật. Mọi người đừng lo lắng, đôi tình nhân trẻ sẽ nhanh chóng sến sẩm thôi ~.