Sau khi Tống Dụ Minh về đến nhà, Lưu Trạch Trần vẫn chưa trở về. Trong căn biệt thự trống trải, điều duy nhất chào đón anh là tiếng mèo kêu.
Con mèo bò sữa* này tên là Vịt. Nó là một chú mèo đực hai tuổi hoạt bát và năng động. Bộ phim hoạt hình "Cảnh sát trưởng mèo đen" cũng xây dựng hình tượng nhân vật dựa trên giống mèo này.
*Mèo bò sữa có lông đen trắng xen kẽ.
Đúng là Vịt đã sống xứng đáng với danh hiệu "cảnh sát trưởng". Suốt ngày nó cứ nhảy nhót, trụ cào móng cho mèo thì không thèm ngó ngàng tới, vô số ghế sofa trong nhà Tống Dụ Minh đều bị nó cào đến nát bươm hết.
Nghe thấy tiếng cửa mở, nó nhảy từ bàn ăn xuống, chạy thẳng về phía Tống Dụ Minh.
Tống Dụ Minh ngồi xổm xuống sờ đầu nó, anh chơi đùa với mèo một lúc, thêm thức ăn và nước uống cho mèo rồi bước vào phòng làm việc.
Đây là phòng làm việc riêng của anh. Trên bàn gỗ nguyên khối rộng rãi có rất nhiều tài liệu và sách y khoa, phía sau còn có thêm hai tủ sách.
Tống Dụ Minh bật máy tính lên, xem lại những điểm mấu chốt của cuộc phẫu thuật ngày mai, sau đó anh dời mắt đến tờ giấy trong tay, đây là thông tin ngày hôm trước anh chưa đọc xong. Anh tiếp tục nghiên cứu những cuộc đại phẫu mới nhất về chữa trị bỏng và sẹo.
Ngoài công việc hàng ngày, các bác sĩ lâm sàng còn có nhiệm vụ giảng dạy và nghiên cứu khoa học. Đối với các bác sĩ như anh thì đây là giai đoạn quan trọng để thu hút thực tập sinh cũng như nâng cao trình độ y khoa.
Mãi đến gần mười một giờ Tống Dụ Minh mới cảm thấy buồn ngủ. Anh bước ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm.
Vài phút sau tiếng nước mới dừng lại. Lưu Trạch Thần vừa lau người bằng khăn tắm vừa bước ra ngoài.
"Thấy em đang làm việc, anh không muốn vào làm phiền em nên đi tắm trước." Lưu Trạch Thần cười nói: "Em chuẩn bị nghỉ ngơi à?"
Tống Dụ Minh gật đầu, nhìn thấy áo vest của gã trên ghế sô pha, anh bước tới nói: "Để em treo lên cho anh."
"Không cần đâu, bộ này anh mặc cũng lâu rồi, ngày mai anh sẽ đem đi giặt khô." Lưu Trạch Thần nắm lấy tay anh, đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta làm một chút đi."
Lưu Trạch Thần rất chú trọng đến việc quản lý thể hình nên gã đã đi tập gym từ khi còn học đại học. Tống Dụ Minh thì lại thích thể thao, anh chơi tennis từ khi còn nhỏ và là một người đam mê các môn thể thao mạo hiểm. Tuy cơ bắp của anh không phát triển quá mức nhưng anh có bờ vai rộng, vòng eo hẹp, các đường nét trên cơ thể cũng rất tinh tế.
Khi mới xác nhận quan hệ, cả hai đều hài lòng với thể hình của nhau nhưng không lâu sau đó thì nảy sinh vấn đề.
Lưu Trạch Thần luôn nói rằng anh quá mạnh mẽ, điều này khiến gã cảm thấy bức bối. Nhưng Tống Dụ Minh chỉ muốn bộc lộ cảm xúc thật của mình, anh cũng không thích hạ mình hầu hạ người khác. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần, Tống Dụ Minh không chịu nhượng bộ, sau đó tần suất quan hệ cũng giảm xuống.
Kể ra thì cả hai đã không làm chuyện đó suốt ba tháng kể từ khi đính hôn.
Đầu năm có vụ nổ lớn xảy ra tại một nhà hàng thịt nướng ở đường vành đai ngoài, khiến 7 người thiệt mạng và 26 người bị thương. Hầu hết các bệnh nhân bị thương nặng đều được đưa đến bệnh viện.
Bỗng chốc khắp nơi trong khoa đều tràn ngập tiếng kêu la, không khí nồng nặc mùi máu.
Một số người nhà coi bác sĩ như thần, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt vừa khóc lóc vừa cầu xin bác sĩ hãy cứu sống người thân của họ, những còn lại thì gần như mất trí, họ cứ thế mà trút hết mọi cảm xúc ra trước mặt bác sĩ và y tá.
Trong khoảng thời gian đó, Tống Dụ Minh chịu rất nhiều áp lực, anh thường xuyên làm việc đến tận khuya nên nhờ tài xế đưa về nhà rồi ngủ quên luôn, cũng không nói được lời nào với Lưu Trạch Thần.
Có lúc Lưu Trạch Thần ngủ trước, có lúc thì anh thấy cảm xúc của mình tiêu cực nghiêm trọng nên về nhà thì vào phòng ngủ luôn.
Quá trình chăm sóc bệnh nhân bỏng nặng kéo dài. Cuối cùng sau khi vượt qua được tháng đầu tiên, tình hình đã được cải thiện thì lại tới lượt Lưu Trạch Thần đi công tác nước ngoài hơn 20 ngày.
Đáng ra, hôm nay Tống Dụ Minh không có lý do gì để từ chối, nhưng khi nghĩ đến việc Lưu Trạch Thần nói một đằng làm một nẻo thì anh không hứng thú nổi."Ngày mai em có ba ca phẫu thuật, sẽ bận rộn cả ngày." Anh kéo tay Lưu Trạch Thần ra rồi nói: "Đợi vài hôm nữa đi."
- --------------
Hôm nay Tống Dụ Minh thực hiện một ca phẫu thuật ghép da miễn phí. Ca phẫu thuật thế này không khó để thực hiện nên anh có thể tự mình hoàn thành.
Sau khi thăm khám buổi sáng và giải thích các biện pháp phòng ngừa cho người nhà, anh bước vào khu vực vô trùng, bắt đầu chuẩn bị trước khi vào phẫu thuật.
Một ca phẫu thuật thành công cần có sự hợp tác của tất cả mọi người. Khi mọi người đã tập trung đông đủ, Tống Dụ Minh lịch sự gật đầu chào rồi thông báo bắt đầu phẫu thuật.
Bệnh nhân nhanh chóng được gây mê, màn hình theo dõi được kết nối thuận lợi hiển thị các chỉ số cơ thể bệnh nhân để theo dõi tình hình ca phẫu thuật.
Tống Dụ Minh cầm dao trong tay trái, anh chăm chú nhìn vết thương dưới lớp vải vô trùng.
Sau khi lọc lớp vảy thứ hai, anh hỏi y tá: "Đã dùng bao nhiêu miếng gạc để cầm máu rồi?"
"15 miếng."
"Đo trọng lượng."
"Tổng trọng lượng là 135,2 gam, tăng thêm 71,8.
"Được rồi, không có vấn đề gì." Tống Dụ Minh liếc nhìn màn hình, cúi đầu tiếp tục thao tác.
Độ sâu để loại bỏ vảy liên quan đến các lớp mô da, Tống Dụ Minh luôn phải xem xét lượng máu chảy của bệnh nhân. Một khi huyết áp không ổn định, phẫu thuật phải dừng lại ngay lập tức để điều chỉnh lượng máu.
Từ làm sạch vết thương đến cắt da và khâu vết thương, mỗi vết cắt phải chính xác đến từng milimet, điều này không chỉ đòi hỏi tay nghề của bác sĩ phải cao mà còn là công việc tiêu tốn thể lực.
Mười hai giờ trưa, đèn đỏ trong phòng phẫu thuật vụt tắt. Tống Dụ Minh cởϊ qυầи áo phẫu thuật, anh giải thích với gia đình vài câu rồi để y tá đẩy giường bệnh nhân đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo.
Ca phẫu thuật cuối cùng là ghép vạt da*, phức tạp hơn một chút. Bác sĩ phẫu thuật chính là tổ trưởng Thôi Bằng Đào, Tống Dụ Minh là bác sĩ phẫu thuật phụ.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đã đến lượt phẫu thuật thứ ba hoặc thứ tư, sắc mặt có hơi mệt mỏi. Không lâu sau khi ca phẫu thuật bắt đầu, Thôi Bằng Đào bắt đầu trò chuyện với mọi người.
*Hiểu đơn giản là chuyển các mảng da từ vị trí khác trên cơ thể (vị trí đó có khả năng tái tạo và phục hồi nhanh) vào vị trí bị tổn thương thay vì ghép da ngoài (của động vật), nôm na là ghép da tự thân. Còn từ ngữ và phân tích chính xác thì các bạn có thể đọc thêm kiến thức y khoa.
Tống Dụ Minh không thích nói nhiều lúc đang phẫu thuật, nhưng khi gặp vị tổ trưởng lắm lời này, anh chỉ có thể trò chuyện cùng.
Nói xong chuyện bữa trưa ăn gì thì Thôi Bằng Đào hỏi anh: "Tiểu Tống, vì sao cậu lại trở về Trung Quốc làm việc vậy?"
"Lúc đó bà nội em qua đời, chỉ còn lại một mình ông nội. Công việc của bạn trai em cũng ổn định nên em về đây để dành thời gian nhiều hơn cho anh ấy."
"Ra vậy." Thôi Bằng Đào gật đầu: "Hệ thống y tế hai bên khác nhau như vậy, có khó thích ứng không?"
"Hai năm đầu tiên thực sự rất mệt mỏi nhưng giờ đã khá hơn nhiều rồi."
Hàng Văn Huyên, bác sĩ nội trú mới vào làm năm nay, được Tống Dụ Minh hướng dẫn tò mò hỏi thêm: "Thầy Tống có bạn trai ạ?"
Tống Dụ Minh nhẹ nhàng đáp, nhưng vì gần đây giữa hai người có mâu thuẫn nên anh không muốn nhắc đến Lưu Trạch Thần nữa.
Tổ trưởng Thôi lại hỏi: "Bạn trai của cậu có phải là người làm trong ngành y tế không?"
"Không phải." Tống Dụ Minh nhìn mô da dưới lưỡi dao, thấp giọng nói: "Nhưng công việc cả anh ấy cũng rất bận rộn."
"Để em đoán." Hàng Văn Huyên đột nhiên trở nên phấn khích: "Là cảnh sát, luật sư hay lập trình viên?"
Tống Dụ Minh không trả lời.
Phòng phẫu thuật yên tĩnh vài giây, Hàng Văn Huyên nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đột nhiên hưng phấn nói: "Chẳng lẽ là phi công? Một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục, đeo kính râm."
Tống Dụ Minh bất ngờ hỏi: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì em vừa nhắc tới rất nhiều nghề hay gặp, nhưng thầy lại không thừa nhận là cái nào cả." Nhìn phản ứng của anh, Hàng Văn Huyên rất tự hào nói: "Có đúng không ạ?"
Tống Dụ Minh lắc đầu, anh nói với Thôi Bằng Đào: "Chủ nhiệm, da đã được cắt bỏ."
"Được rồi, chuẩn bị cấy ghép."
Cuộc trò chuyện về bạn trai của anh dừng lại ở đó. Ca phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, khi khâu xong mũi cuối cùng, quần áo của Tống Dụ Minh đã ướt đẫm.
Tất cả các cuộc phẫu thuật đã hoàn thành, công việc tạm thời kết thúc. Tống Dụ Minh quay lại phòng thay đồ thay quần áo sạch sẽ, sau đó anh cùng Hàng Văn Huyên về phòng bệnh để kiểm tra tình trạng hồi phục của những bệnh nhân trước đó.
Kiểm tra xong, anh xuống nhà ăn để ăn cơm. Lúc này đang là giờ đổi ca trong bệnh viện, trong nhà ăn có rất nhiều người, khi Tống Dụ Minh dùng bữa xong, anh bắt gặp Ngô Mai, một người quen cũ, anh đi tới ngồi cùng bàn với cô.
Ngô Mai là bác sĩ khoa cấp cứu. Vì vụ nổ nhà hàng thịt nướng ngày 21/2, hai khoa đã xây dựng được tình hữu nghị cách mạng sâu sắc.
Nhìn thấy Tống Dụ Minh đi tới, Ngô Mai nồng nhiệt chào đón anh.
Khi các bác sĩ ngồi ăn với nhau, việc bàn luận về các ca bệnh là điều đương nhiên. Trò chuyện được một lúc, Ngô Mai chợt nhớ ra điều gì đó, cô thở dài: "Tiểu Tống, hôm qua hình như tôi đã gặp chồng sắp cưới của cậu."
"Là như thế nào?" Tống Dụ Minh ngẩng đầu đáp lại.
"Khoảng 7 giờ tối hôm qua, xe cấp cứu chở một bệnh nhân bị đau dạ dày, người đó đau đến mức không thể đi lại được. Tôi bảo bệnh nhân gọi một người bạn đến khám cùng. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi có mặt."
"Và cậu đoán xem tình hình thế nào? Vừa bước vào anh ta đã cãi nhau với bệnh nhân." Ngô Mai nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cô bắt chước lại giọng điệu của họ khi đó——
Người đàn ông nói: "Em điên à? Tại sao em lại đến bệnh viện Long Giang? Tống Dụ Minh làm việc ở đây."
Bệnh nhân đau đớn nói: "Em cũng đâu có biết. Sau khi lên xe cấp cứu, em đau đến ngất đi. Em vừa mở mắt ra là đã nằm ở đây rồi. Mau đưa em đi khám..."
Người đàn ông an ủi bệnh nhân nói: "Em chịu khó chút đi, chúng ta đi bệnh viện khác, nếu đồng nghiệp của em ấy nhận ra anh thì sẽ rất rắc rối."
Bệnh nhân bực bội nói: "Anh sợ anh ta hả?"
Người đàn ông không đáp lời nữa.
Nhưng Lưu Trạch Thần đương nhiên không ngờ rằng cuộc nói chuyện này lại bị người quen nghe thấy.
"..." Nghe xong, Tống Dụ Minh siết chặt cái thìa trong tay.
"Có lẽ là do tôi quá nhạy cảm." Ngô Mai thấy vẻ mặt của anh có hơi kém, cô ngượng nghịu nói: "Nhưng Tiểu Tống này, cậu sắp kết hôn rồi. Là bạn của cậu, tôi thực sự không thể giấu chuyện này với cậu."
Nói thật thì khi Tống Dụ Minh nghe được chuyện này cũng không ngạc nhiên lắm, bởi vì ngày hôm qua anh cũng đã bắt taxi đi theo sau Lưu Trạch Thần đến bệnh viện.
Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười gật đầu: "Không sao đâu, cảm ơn chị Mai đã nhắc nhở."
Thực tế thì từ đầu năm nay, mối quan hệ của hai người đã xuất hiện nhiều dấu hiệu đáng ngờ.
Chỉ là do dạo gần đây Tống Dụ Minh bận rộn chăm sóc bệnh nhân, bị lời hứa hẹn giả dối làm cho mờ mịt, anh cũng không rảnh đi điều tra kỹ càng. Bây giờ có lẽ đã đến lúc phải đối mặt với sự thật.
Vì sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, Ngô Mai không nói cho Tống Dụ Minh biết chi tiết về bệnh nhân. Chiếu theo quan hệ xã hội của Lưu Trạch Thần, nếu gã tiếp xúc với những chàng trai trẻ thì khả năng cao là người mới vào công ty luật.
Nhưng Tống Dụ Minh không thể trực tiếp đến công ty luật để xác minh được. Anh cũng không có bằng chứng, đối đầu trực diện với gã bằng sự nghi ngờ phỏng đoán thì chỉ rút dây động rừng mà thôi.
Sau khi suy đi nghĩ lại, anh quyết định đặt vài cái máy ghi âm ở nhà trước xem sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng, vẫn xin nhắc lại với mọi người rằng cả hai nhân vật chính đều từng có người yêu cũ. Nhưng sau khi gặp nhau, cả thể xác và tinh thần của họ đều thuộc về nhau, hai người đều có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© phong phú và ở bên nhau rất "thơm".
- ---
Lưu ý: Mỗi khoa sẽ có ngày phẫu thuật riêng. Vào ngày này, sẽ ưu tiên dồn các ca phẫu thuật lại để nâng cao hiệu quả phẫu thuật. Ở một số khoa lịch trình bận rộn, chẳng hạn như khoa sản thì các bác sĩ thường thực hiện bảy đến tám ca phẫu thuật cùng một ngày và mệt đến mức ngã xuống sàn phòng phẫu thuật rồi ngủ thϊếp đi luôn. Trong bài viết này, ngày phẫu thuật của Tống Dụ Minh và khoa của cậu ấy rơi vào thứ Ba hoặc thứ Sáu.