Thấy Nhậm Du, anh ta liền bật dậy ngay: “Nữ hiệp, cuối cùng cô cũng đến, tôi còn tưởng cô cho tôi leo cây rồi!”
Nhậm Du: “Tôi bán đồ cho anh thì sao lại cho anh leo cây được chứ? Giao dịch đi, khi giao dịch anh có thể xem thuộc tính vật phẩm.”
“Được được được!”
Một bộ quần áo, một đôi giày và hai lọ hồi máu, tổng cộng hết 100 đồng tiền.
Khương Tự Kiệt chợt nhận ra cái gì, giọng u oán nói: “Nữ hiệp, có phải cô đã tính hết tài sản của tôi rồi không?”
Mua đồ xong anh ta chỉ còn lại hơn chục tiền đồng.
“Không mua?”
“Mua mua, tôi mua chứ.”
Hệ thống mở giao dịch, hai tên người chơi liền tự động sáng lên.
Nhìn tên người chơi bên kia, Nhậm Du ngẫm nghĩ: “Mình không phải cầm thú!”
Được rồi, dù sao có là cầm thú hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cô kiếm tiền.
Giao dịch xong, Nhậm Du tiện tay ném chiếc đai lưng tăng thể lực xuống đất, nói: “Đai lưng tặng anh, thuộc tính giống nhau, có chút còn hơn không.”
Cô cảm ơn anh ta đã giúp mình tìm được nơi tốt và chiếc nhẫn quý.
Không phải Nhậm Du vô lễ, mà trò chơi này hiện chỉ mở giao dịch, không có chức năng tặng quà hay gửi bưu điện nên chỉ có cách ném đồ xuống đất cho anh ta nhặt lên.
Khương Tự Kiệt nhanh chóng nhặt lấy, dù thuộc tính giống nhau nhưng cũng là trang bị mà anh ta chưa thể tự kiếm được. Anh ta cười tươi cảm kích: “Cảm ơn nữ hiệp.”
“Đúng rồi, tôi cũng thu mua tài liệu, nếu anh có Vải Bông, Vải Bố, Sợi Bông, Dây Thừng, Tơ Nhện, Thịt Lợn Rừng hay Da Lợn Rừng có thể bán cho tôi. Thịt Lợn Rừng và Da Lợn Rừng 2 đồng tiền, mấy thứ còn lại mỗi loại 1 đồng tiền.”
Giá cả không cao, Khương Tự Kiệt nghĩ rằng những tài liệu này sẽ không chỉ có giá trị như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn đồng ý.
Cái trò chơi này thật độc ác, đến khi kết thúc mới biết được tầm quan trọng của kỹ năng sinh hoạt. Nhậm Du có thể bán trang bị và dược phẩm là nhờ kỹ năng sinh hoạt.
Đi đâu mà tìm được người chơi vừa làm ra trang bị vừa sản xuất dược phẩm?
Huống hồ nữ hiệp còn cứu mạng hắn.
Việc buôn bán này hoàn toàn không lỗ chút nào.
Hai người tiếp tục giao dịch.
3 miếng da linh miêu, 2 sợi bông, 2 sợi dây thừng, 2 miếng vải bông, 2 miếng vải bố, 1 sợi tơ nhện, 3 bó củi, 2 miếng thịt lợn rừng – Nhậm Du tốn 19 đồng tiền.
Nhưng tài sản của cô vẫn còn rất nhiều, sau khi mua xong mọi thứ vẫn còn lại 543 đồng tiền, một con số khá lớn.
Khương Tự Kiệt lập tức mặc áo, quần và giày mới vào, cảm động đến mức suýt khóc.
Dù quần áo hơi rộng một chút, nhưng chẳng phải đã có thắt lưng rồi sao?
Nữ hiệp có phải vì làm sai kích cỡ nên mới tặng thêm thắt lưng để bù đắp không?