[Tận Thế] Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 25

Có thể thấy vận may lúc nãy quả là rất tốt, đến mức cô nhìn Khương Tự Kiệt cũng thấy dễ thương hơn hẳn.

“Nữ hiệp, chúng ta có thể đi được chưa?”

Khương Tự Kiệt – người hoàn toàn không hiểu gì – tung tăng chạy tới, cảm thấy quần hơi trễ xuống, thậm chí còn phải kéo quần lên một chút, nhìn vô cùng buồn cười.

Anh ta rất mong được mặc đồ tử tế trong trò chơi này.

“Chờ một chút, sắp xong rồi.”

Cách đó không xa, trong bụi cỏ có ánh sáng đặc biệt phát ra từ một vật phẩm thu thập được, Nhậm Du liền bước tới, đôi mắt sáng rực.

Tiểu Mạch!

Thật ra là giống mới có thể thu thập, chính là lúa mạch.

Sau khi cô thu hoạch xong ba nhánh lúa mạch thì thu được ba phần bột trắng và 12 điểm kinh nghiệm.

"Giờ thì có thể đi rồi." Nhậm Du nhìn Khương Tự Kiệt với ánh mắt phức tạp, như nhìn một tiểu phúc tinh may mắn.

"Có cần tôi giúp anh gϊếŧ bảo bảo không?" Nhậm Du hỏi một cách thiện ý.

Khương Tự Kiệt lập tức lùi lại một bước: “Được, cảm ơn!”

Lần này bảo bảo chỉ còn một phần ba máu, Nhậm Du sử dụng kỹ năng tiêu diệt, Khương Tự Kiệt lại triệu hồi bảo bảo với máu đầy, tiếp tục tung tăng theo sau Nhậm Du.

“Nữ hiệp, chúng ta giao dịch ở đâu vậy?”

"Tại Gia Viên!" Nhậm Du đáp, “Quần áo thì làm ngay nhưng sẽ mất khoảng một tiếng, anh có thể ở khu vực công cộng Gia Viên gϊếŧ vài con quái nhỏ. Khoảng một tiếng rưỡi nữa chúng ta gặp lại.”

Cô nói thêm: “Một bộ quần áo vải bình thường là 60 đồng, một đôi giày rơm là 20 đồng, thuốc hồi máu là 10 đồng một lọ, tôi có thể bán cho anh nhiều nhất hai lọ. Mức giá này có được không?”

Nhậm Du tính toán rất kỹ, tuy cô có ý định kiếm lời từ Khương Tự Kiệt nhưng vẫn để lại cho anh ta một ít tiền, phòng khi có việc cần gấp.

“Có thể, có thể, có thể!”

Chỉ cần có thể mặc quần áo tử tế, anh ta thậm chí còn sẵn sàng bán hết của cải trong người.

Khương Tự Kiệt gật đầu liên tục, gần như táng gia bại sản vì món đồ này.

Không kể đến mức độ hiếm của trang bị, chỉ riêng thuốc hồi máu thôi đã đủ quý rồi, gϊếŧ bao nhiêu con quái nhỏ mà không rớt nổi một lọ thuốc, giá 10 đồng hoàn toàn hợp lý.

Khi tới khu Gia Viên, số lượng người chơi ở đây đông hẳn lên.

Nhiều người chưa xem trò chơi là chuyện nghiêm túc, đứng đó ngắm nghía nhau, cười nói vui vẻ.

Nhậm Du suy nghĩ một chút rồi dặn: “Chắc anh cũng nhận ra trò chơi này không bảo vệ tân thủ, cho nên đứng cách xa mấy người có kỹ năng ra. Nếu bị họ đánh trúng không chỉ đau mà còn có thể chết đấy.”

Cô dặn vậy vì anh ta sắp trở thành khách hàng lớn của cô, không thể để khi trang bị vừa làm xong mà người lại biến mất được.

Khương Tự Kiệt lập tức cảm thấy lạnh sống lưng: “Thật sao?”

Anh ta còn chưa nhận ra điều này!