[Tận Thế] Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 21

Cô đang định tìm thêm lợn rừng trong khu vực này thì một nam thanh niên trẻ tuổi chạy tới.

“Nữ hiệp, cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng!”

Nhậm Du bình thản: “Chỉ là vì điểm kinh nghiệm và phần thưởng thôi.”

“Không, không! Cô đã cứu tôi mà! Nữ hiệp có muốn tổ đội không?”

Nhậm Du hơi mím môi, cố gắng không nhìn vào nửa thân trần của hắn, từ chối: “Không, tôi quen hành động một mình rồi.”

Khương Tự Kiệt cũng hiểu rằng hình ảnh của mình lúc này vô cùng mất mặt, hắn ôm ngực ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nữ hiệp, tôi hiện tại đúng là rất thảm hại, nhưng thật sự không cố ý vô lễ. Tôi vừa ngủ dậy là đã bị ném vào đây, trò chơi chết tiệt này cũng không cho tôi một bộ quần áo nào!”

Bất chợt, trong lòng Nhậm Du lóe lên một ý nghĩ: “Tôi không tổ đội, nhưng có thể bán cho cậu ít Dược Hồi Máu và quần áo, cậu có muốn không?”

Khương Tự Kiệt gật đầu lia lịa: “Muốn, muốn chứ!”

Nhậm Du nói: “Chờ tôi diệt thêm vài con lợn rừng nữa.”

Khương Tự Kiệt vội nói: “Tôi biết chỗ nào có lợn rừng.”

Nhậm Du phấn khởi: “Vậy dẫn đường đi!”

“Được! Để tôi dẫn đường cho cô!”

Khương Tự Kiệt dẫn Nhậm Du đi một đoạn, rồi giơ tay chỉ, nói: “Chỗ đó, ngay bên cạnh khu đất hoang cạnh gia viên Tân Thắng. Khu đất này vốn định xây thêm giai đoạn hai, nhưng mấy năm nay vẫn bỏ trống, nên lợn rừng mới tụ lại…”

Nhậm Du gật đầu, tiến về phía bụi cây ven đường, thu thập thêm một cây Sợi Gai.

Gần đó có một bụi quả mọng, cô tiếp tục thu hoạch.

Khương Tự Kiệt nhìn cô thu thập thì hỏi: “Cô chọn kỹ năng sinh hoạt sao? Tôi mới biết là ngoài nghề nghiệp và kỹ năng thì còn có thể bổ sung thêm kỹ năng sinh hoạt nữa đấy.”

Hắn không hề chọn kỹ năng sinh hoạt nào.

Đi dọc theo con đường, gặp mấy bụi cây quả mọng, Nhậm Du cảm thấy vui sướиɠ như phát hiện kho báu, liền trả lời: “Trò chơi đã nhắc khi mới vào rồi mà?”

Khương Tự Kiệt ngạc nhiên: “Tôi không chú ý.”

Nhậm Du không nói thêm, bởi một khi bắt đầu thu thập, cô dường như không kiềm chế được.

Hai cây Sợi Gai, một cây Việt Quất, khi đến gần khu đất hoang, cô thu thêm một ít Phúc Bồn Tử.

“Cậu ở đây chờ hay đi cùng?”

Khương Tự Kiệt mừng rỡ: “Có thể dẫn tôi theo sao?”

Nhậm Du: “Không, của ai người ấy tự đánh.”

Khương Tự Kiệt ủ rũ: “Thôi được, tôi cũng đi cùng. May ra còn đánh được một con.”

Dù sao cũng tăng thêm chút điểm kinh nghiệm.

Cần 100 điểm kinh nghiệm mới lên cấp, hiện tại hắn mới có…

Khương Tự Kiệt chán nản mở giao diện thuộc tính của mình.