Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 15: Nếu thật sự là như thế... thì càng tốt

Tiết Dư vốn không hứng thú với việc vui chơi. Nàng dừng bước trước ngã rẽ, như chợt nhớ ra điều gì, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, nói: “Phiền nương tử sai người mời Thánh tử Xích Thủy đến, ta có việc muốn bàn.”

Lục thánh địa có những mối liên hệ phức tạp, thường xuyên liên lạc qua lại nên Lưu Nương không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.

Tiết Dư đã nắm chắc điểm này. Ban đầu nàng muốn liên lạc riêng với Lộ Thừa Trạch nhưng rõ ràng là ở nơi sát gần Hi Hòa này, hành tung của họ không thể qua mắt được vô số cặp mắt đang dõi theo trong bóng tối.

Vậy thì cứ gặp gỡ công khai thôi.

Thái độ thẳng thắn, đường hoàng như thế này, những kẻ có tâm ngược lại sẽ không nghĩ ngợi nhiều.

Một lát sau, Tiết Dư ngồi trong gian phòng cách âm, phía đối diện là Lộ Thừa Trạch. Qua một bàn thức ăn ngon rượu ngọt, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt dường như luôn đắc ý của hắn ta, khuôn mặt đã chẳng thay đổi suốt ngàn năm qua.

“Đi suốt dọc đường, vừa đến nơi đã nghe nói công chúa Nghiệp Đô muốn gặp ta.” Lộ Thừa Trạch xoay nhẹ chén trà trong tay, mỉm cười, giọng điệu lười nhác hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Nếu đây là ngàn năm trước, lời nói của Lộ Thừa Trạch thế này hoàn toàn hợp lý.

Tiết Dư vốn lạnh nhạt, không thân thiết với bất kỳ ai, thường ngày chỉ quanh quẩn ở Nghiệp Đô, hoặc ra ngoài theo các nhiệm vụ được giao từ thư Thiên Cơ. Nàng đã quen với việc đi đây đi đó một mình, dù là với Lộ Thừa Trạch, người cùng là truyền nhân thánh địa, nàng cũng không nhiều lời, chỉ là kiểu gặp mặt thì gật đầu xã giao.

Trong tình huống như thế, việc nàng đột nhiên mời gặp khiến Lộ Thừa Trạch có phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng Tiết Dư không tin lại có sự trùng hợp như thế. Cơn gió xoáy màu bạc hôm đó rõ ràng bao phủ cả ba người họ, cớ gì chỉ có nàng gặp chuyện này.

Lùi thêm một bước mà nói, nếu thật sự là như thế... thì càng tốt.

Lần này Tùng Hành chắc chắn phải chết.

Trước đó Tiết Dư cần xác nhận rằng Lộ Thừa Trạch trước mặt nàng chưa từng trải qua ngàn năm, chưa từng kết thành sinh tử tri giao với Tùng Hành.

Thời gian như hóa thành dòng nước đặc sệt, từng giọt từng giọt chảy chậm qua từng ngón tay. Tiết Dư không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nhỏ nhặt nào trên mặt Lộ Thừa Trạch, nhưng với những người như bọn họ, việc kiểm soát nét mặt đã thành bản năng, họ hiểu rõ khi nào nên có vẻ mặt nào hơn ai hết.

“Không phải chuyện lớn.” Vẻ mặt Tiết Dư vẫn hoàn toàn lạnh nhạt, mang dáng vẻ của công vụ: “Mười con yêu Hồng Tuyến mà Xích Thủy bắt được tháng trước, bao giờ thì chuyển giao cho Nghiệp Đô?”

Đây thực sự là một chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn khiến Lộ Thừa Trạch ngạc nhiên sững người một lát, vì hắn ta hoàn toàn không nhớ có chuyện này.

Lục thánh địa, mỗi nơi đảm nhận một nhiệm vụ riêng để bảo vệ thế gian, trong đó Xích Thủy chịu trách nhiệm ban hành luật lệ, triệu tập thẩm vấn còn Nghiệp Đô phụ trách giam giữ yêu quỷ tà ác nên hai nơi thường xuyên có qua lại về mặt công vụ.