Sau đó, cô mới khẽ nói: “Thẩm Phong, cái đó… tớ quên mang báo tiếng Anh rồi, cậu có thể cho tớ mượn để photo một bản không?”
Vẫn còn thời gian cho tiết tự học buổi sáng.
Vẫn kịp làm.
Thẩm Phong gần như không chút do dự, lặng lẽ úp quyển Rome xuống mặt bàn. Sau đó, cậu rút tờ báo tiếng Anh từ trong ngăn bàn ra, đặt trước mặt Ân Tư Thu.
Tờ báo tiếng Anh được cậu gấp lại thành kích thước của một quyển vở, mặt trước là một bài đọc hoàn chỉnh.
Có lẽ những bạn học giỏi không cần ghi chú, bài báo không có dòng từ khóa nào được gạch chân, mọi khoảng trống đều sạch sẽ.
Chỉ có duy nhất hai chữ “Thẩm Phong” viết ở góc trên của tờ báo.
Chữ của Thẩm Phong rất đẹp, không phải kiểu nắn nót tinh tế của con gái mà hơi nghiêng về kiểu hành thư hơi cẩu thả, trông vừa sắc bén lại vừa mạnh mẽ. Mỗi nét bút hất lên đều rất có lực, nét chữ cứng cáp.
Giống như một lưỡi dao sắc bén, xé toạc không trung mà đến.
Hoàn toàn không giống với tính cách “im lặng” của cậu.
Ân Tư Thu đã thấy nó nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp lại, trái tim cô vẫn đập thình thịch.
Cô luôn cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt, dường như toàn bộ con người cô đã rơi vào cái bẫy của thợ săn.
Tuy nhiên, cô kiểm soát bản thân rất tốt, chưa bao giờ để lộ dấu hiệu nào trước mặt cậu.
Không nghĩ thêm nữa, Ân Tư Thu cầm tờ báo tiếng Anh lên, cẩn thận nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu. À, để lát nữa tớ photo xong rồi nộp hộ cậu luôn.”
Cô dừng lại một chút rồi thò tay vào túi.
Không tìm thấy thanh kẹo.
Ân Tư Thu rất thích kẹo Mentos vị nho, thường ngày cô hay mang theo một thanh bên mình, nhân lúc lúc thầy cô không để ý, cô sẽ lén bỏ một viên vào miệng.
Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng, khiến tâm trạng con người không tự chủ mà tốt lên.
Thời còn ngồi cùng bàn ở cấp hai, cô cũng từng chia sẻ kẹo với Thẩm Phong.
Nếu đưa cho cậu một viên, chắc chắn cậu sẽ không chìa tay ra.
Nhưng nếu cô đặt cả thanh kẹo lên bàn cậu, cậu sẽ không từ chối.
Tiếc là hôm đó vì bài kiểm tra định kỳ nên Ân Tư Thu hơi lơ đãng, cũng chẳng nghĩ đến việc mang kẹo.
Cô chỉ còn cách cắn nhẹ môi, ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: “Lần sau mời cậu ăn kẹo nhé.”
…
Đó là nguyên nhân dẫn đến lời nói hôm nay.
Ân Tư Thu không giải thích chi tiết với Đinh Tình, chỉ kể qua loa vài câu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến phòng nước.
Trường trung học Thực nghiệm Hải Thành là trường tư thục, cơ sở vật chất rất đầy đủ. Trong mỗi tòa nhà giảng dạy, cứ hai tầng lại có một phòng nước lớn, bên trong đều là nước lọc tiêu chuẩn, có hẳn một hàng 20 vòi, cả nước nóng lẫn nước lạnh, không cần xếp hàng, đảm bảo học sinh luôn có nước uống.