"Nhưng cũng phải để hai người hòa hợp với nhau chứ." Cuối cùng Tiêu Minh Trân cũng đi vào chủ đề chính: "Mấy ngày nữa là sinh nhật chú Trần, nhân dịp này hai nhà có thể gặp mặt chính thức. Con của chú ấy chỉ nhỏ hơn con hai tháng, cũng đang học ở Đại học T, chắc hai đứa sẽ có chuyện để nói..."
Bà vừa nói vừa lải nhải lo lắng rằng Vân Thính Hạ sẽ làm điều gì đó không hay.
Vân Thính Hạ đã quen với những lời này, cô chỉ để lọt tai này rồi cho ra tai kia nhưng miệng vẫn đáp lại một cách để cho có lệ.
"Tóm lại, hôm đó con chỉ cần ít nói, ăn nhiều là được phải không?"
"... Đại khái là vậy."
Vân Thính Hạ cười khẽ, quyết tâm hôm đó sẽ làm một "cỗ máy ăn uống" không cảm xúc.
Ngày sinh nhật của chú Trần trùng vào tiết xuân phân, là ngày nắng đẹp duy nhất trong tuần.
Không có tiết học buổi sáng, Vân Thính Hạ thoải mái thưởng thức bữa sáng, sau đó cầm theo cốc cà phê và một túi bánh sừng bò nóng hổi bước vào giảng đường.
Cô vào lớp vài phút trước khi chuông reo, dãy ghế giữa và cuối lớp hầu như đã kín chỗ. Cô nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng thấy cô bạn cùng phòng Phó Dung đang ngồi dựa vào cửa sổ, mắt lưng tròng vì buồn ngủ.
"Sao mà buồn ngủ thế?"
Vân Thính Hạ đặt bánh và cà phê lên bàn: "Lại thức khuya vẽ tranh đấy à?"
Phó Dung: "...?"
"Đừng nói bậy!" Cô bạn trừng mắt nhìn Vân Thính Hạ, nhanh chóng nhai ngấu nghiến chiếc bánh sừng bò, không may bị nghẹn, vội uống một hớp cà phê, miệng lúng búng nói: "Dạo này cặp đôi tớ ship dễ thương lắm, tranh tớ vẽ toàn là trong sáng thôi!"
Vân Thính Hạ liếc nhìn cô bạn, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Phó Dung thấy biểu cảm đó thì vội vàng muốn chứng minh: "Đừng có mà không tin mình nhé!"
Cô ấy cầm điện thoại mở phần mềm vẽ tranh, tay kia che màn hình như sợ người ngoài nhìn thấy.
Vân Thính Hạ nhìn kỹ thấy biểu tượng dấu chấm than màu xám hiện lên quen thuộc.
... Cái này là sao?
"Cmn!" Phó Dung tức giận nhưng vẫn nhớ phải giữ kín danh tính, nhanh chóng kéo tay Vân Thính Hạ che màn hình của mình.
"Sao lại bị chặn thế này chứ!"
Nhìn loạt bình luận: "Đại Đại, cơm cơm, đói đói!" Phó Dung nhanh chóng đăng lại hình ảnh lên một trang web khác rồi dán liên kết vào phần bình luận bài gốc.
"Trang web này đúng là chuyên phá hoại!" Cô ấy bấm điện thoại rất nhanh:
[Sao chép đường link này vào trình duyệt là có thể xem ảnh nhé! Mọi người thưởng thức nha 030]
Những thao tác mượt mà này khiến Vân Thính Hạ không khỏi thán phục, cô giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
"Cậu đúng là nhân vật truyền kỳ trong giới!"
Phó Dung vẫy tay khiêm tốn: "Chuyện nhỏ thôi~"
Cô cười rồi định nói thêm vài câu thì giáo viên bước vào lớp cùng lúc chuông reo. Trên slide đầu tiên của bài giảng là một mã QR lớn để mọi người quét điểm danh.
"Thầy này lúc nào điểm danh cũng khác biệt." Uống xong nửa cốc cà phê, tinh thần của Phó Dung phấn chấn hẳn, ngồi thẳng lưng.
Vân Thính Hạ ngoan ngoãn cầm điện thoại quét mã, sau đó mở sách giáo khoa ra nhưng lại tiếp tục lật cuốn sổ tay vẽ của mình.
Cô chậm rãi vẽ một chú thỏ đen trên trang giấy trắng.