Ai Cướp Kịch Bản Yêu Đương Của Tôi Rồi!

Chương 2: Ba cô gái đánh nhau vì cậu ta!

“Ồ, hôm nay trễ rồi à? Hiếm thấy thật đấy.”

Thu ngân Lệ Lệ rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô.

Vân Thính Hạ cảm ơn rồi liếc mắt nhìn quanh quán chỉ có vài ba người khách lẻ tẻ: “Hôm nay cũng không có nhiều khách nhỉ?”

Điều hòa trong quán được bật rất mát, chỉ trong chốc lát gò má đỏ ửng do chạy nhanh của cô cũng dần hạ nhiệt.

Lệ Lệ đang nhắn tin, móng tay dài gõ lên màn hình điện thoại phát ra từng tiếng tách tách rõ ràng.

“Giờ này không có nhiều người.” Cô ấy nói mà không ngẩng đầu: “Sáng nay thì đông lắm.”

“Ồ! Ồ!” Vân Thính Hạ gật đầu, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ để thay đồng phục làm việc.

Ánh nắng buổi chiều được tấm cửa kính trong suốt lọc qua trở nên dịu nhẹ và vàng nhạt. Chuông gió bằng vỏ sò treo trên cao vang lên khe khẽ.

Vân Thính Hạ cầm khăn lau bàn một cách chăm chỉ lau đi lau lại sau đó lại lau sàn. Không thấy có khách mới vào quán, cô thản nhiên đi vào nhà bếp.

Nơi này được nhân viên trong tiệm công nhận là địa điểm lười biếng lý tưởng. Mỗi khi không có khách, mọi người sẽ lén tụ tập ở đây, vừa chậm rải rửa bát đĩa vừa buôn chuyện.

Lục Vũ Điềm đang ngồi trong góc ăn hạt dưa, ngay khi thấy Vân Thính Hạ đẩy cửa bước vào, đôi mắt đen của cô ấy sáng rực lên.

“Ở đây nè!”

Cô ấy nhiệt tình vẫy tay như thể có một chiếc đuôi phía sau đang vẫy theo.

Vân Thính Hạ: ?

Cô cảm thấy hôm nay Lục Vũ Điềm có chút khác thường, quá nhiệt tình.

Cô đi đến nhận lấy một nhúm hạt dưa từ tay cô ấy.

Lục Vũ Điềm: “Hôm nay cậu đến hơi muộn nhỉ.”

Vân Thính Hạ đáp một tiếng mơ hồ nói: “Trên đường gặp một chút rắc rối.”

“Thật à?” Lục Vũ Điềm không mấy để tâm gật đầu một cái. Bây giờ trong đầu cô ấy toàn là những tin đồn vừa đọc được trong nhóm chat, chẳng còn tâm trạng để tò mò về việc Vân Thính Hạ đã gặp chuyện gì trên đường.

Cô ấy không kìm được mà nói: “Này, cậu có biết không, Cố Tuyết Chiếu ở viện Toán học... Ừm, cậu biết người ta chứ? Người ta khá nổi tiếng đấy.”

Vân Thính Hạ ngạc nhiên nhìn Lục Vũ Điềm: “Biết chứ, nhưng mà sao?”

Cố Tuyết Chiếu là nhân vật nổi bật của khóa này. Dù chưa từng gặp trực tiếp nhưng Vân Thính Hạ thường xuyên thấy tên đối phương xuất hiện trên tường confession.

“Cậu biết là được rồi!”

Lục Vũ Điềm đặt tay lên miệng, trịnh trọng hắng giọng làm đủ khí thế của một người sắp kể chuyện ly kỳ khiến cho Vân Thính Hạ không khỏi tò mò.

“Hôm qua trong bữa tiệc sinh nhật của Cố Tuyết Chiếu có ba cô gái đánh nhau vì cậu ta!”

Vừa mở miệng, cô ấy đã thu hút sự tò mò của Vân Thính Hạ một cách hoàn hảo.

“Ba người?!”

Thậm chí cô quên cả nhấm hạt dưa, mắt tròn xoe nhìn Lục Vũ Điềm để hỏi thêm chi tiết.

“Tại sao vậy? Có phải Cố Tuyết Chiếu cùng lúc qua lại với cả ba người họ không?!... Nhưng không đúng, nếu vậy thì đáng lẽ họ phải hợp sức đánh tên tra nam đó chứ...”

“Không! không! không.” Lục Vũ Điềm giơ ngón trỏ lên lắc lắc vẻ mặt đầy bí ẩn: “Cậu ta là một người cuồng học, ngoài giờ học chỉ biết đến thư viện, lấy đâu ra thời gian hẹn hò với ba người cùng lúc?”