Editor: Sarah
Cảnh báo thân thiện: Nam chính thật sự có bệnh, rất điên, tâm lý không phải người bình thường, chính văn là góc nhìn của nữ chính, ngoại truyện là góc nhìn của nam chính (nhớ đội mũ bảo hiểm khi đọc).
________
Ba giờ sáng, tiếng chìa khóa chuyển động trong ổ khóa vang lên.
Cửa phòng ngủ vốn khóa trái, lại chậm rãi bị đẩy ra.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên giường tôi.
Không khí yên tĩnh trong vài giây, như thể đang quan sát tôi có tỉnh hay không.
Tôi không nhúc nhích, giả vờ như đang ngủ.
Cuối cùng, bóng người nhẹ nhàng xốc chiếc chăn đang đắp trên người tôi, nằm xuống bên cạnh.
Trên người đối phương truyền đến mùi cam nhàn nhạt, là mùi sữa tắm mà tôi luôn chuẩn bị sẵn trong nhà.
Tôi hít sâu một hơi, mở lời: "Cậu làm cách nào mà có chìa khóa phòng tôi thế?"
Bên gối truyền đến một tiếng cười khẽ: "Nơi này là nhà của em, đương nhiên chìa khóa phòng nào em cũng có."
Tôi chỉ muốn mắng cậu ấy.
Nhưng một cánh tay dài đã vươn tới, ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói cực kỳ lười biếng: "Dì à, em buồn ngủ quá, chờ khi em ngủ dậy rồi mắng, có được không?"
Cậu ấy tên Mạc Hoài, là con trai duy nhất của Mạc Trầm.
7 năm trước, tôi hai mươi hai tuổi, quen một người đàn ông bốn mươi tuổi.
Giám đốc của tập đoàn Mạc thị, Mạc Trầm.
Mạc Trầm từ sớm đã mất vợ, có một cậu con mười hai tuổi.
Tất cả mọi người đều nói, tôi nhất định là vì tiền mới đi theo anh ta.
Không có đám cưới, cũng không có giấy đăng ký kết hôn, danh bất chính ngôn bất thuận.
Không sai, vì tiền, những thứ này có hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là không lâu sau, một người bạn học cũ bỗng tìm tới Mạc Trầm, phơi bày "bộ mặt thật" của tôi, kèm theo vô số bằng chứng.
"Mạc tiên sinh, Doãn Vọng Thư là một đứa con gái lẳиɠ ɭơ, những năm qua đã dụ dỗ không ít ông chủ lớn nhưng đều không thành công, thân thể và tâm hồn sớm đã dơ bẩn, bị người ta chơi xong liền vứt bỏ! chỉ có Mạc tiên sinh ngài là tốt bụng đem rác rưởi nhặt về nhà, cô ta từ khi bắt đầu đã cố ý tiếp cận ngài vì tiền, ngài tốt nhất đừng để loại tâm địa rắn rết như cô ta lừa!"
Người bạn cũ đầy chính nghĩa lên án, khiến tôi không còn lời nào để chối cãi.
Chứng cứ mà cô ả mang đến ghi chép đủ tất cả những việc "xấu xa" của tôi, vì thế tôi tháo chiếc nhẫn Mạc Trầm tặng xuống, hỏi: "Mạc tiên sinh, anh định ngày mấy bảo tôi cút? Tôi lúc nào cũng sẵn sàng."
Mạc Trầm nhận lấy chiếc nhẫn kia, động tác dịu dàng, đeo lại vào ngón áp út của tôi: "Vọng Thư, chẳng lẽ em cho rằng, những chuyện mà ngay cả một người ngoài cũng có thể tra ra tôi lại không biết sao?"
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của bạn học cũ, Mạc Trầm nắm lấy tay tôi, cúi đầu mỉm cười: "Thích tiền, cũng không phải khuyết điểm gì. Vừa vặn, tôi có rất nhiều tiền, em muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó."