Quý Phi Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 9

Ta giỏi chơi đàn, là sự thật.

Đây là một cây đàn tuyệt thế, cũng là sự thật.

“Vô công bất hưởng lộc, ý tốt của hoàng hậu nương nương…”

“Ngươi giữ lấy đi.” Ta còn chưa nói hết đã bị Mạnh Đan Khanh cắt ngang: “Bổn cung nói tặng ngươi, chính là tặng ngươi.”

Ta nghẹn lại một chút.

Ta liếc mắt nhìn Thanh Uẩn một cái, phát hiện vẻ mặt của nàng rất phức tạp, hiển nhiên cũng đang bị nghẹn lại.

Dưới sự đồng ý ngầm của ta, Thanh Uẩn tiếp nhận cây đàn, vốn chỉ là đến thỉnh an, hiện giờ lại không hiểu sao lại được ban thưởng.

Sau khi Thanh Uẩn nhận đàn xong, ta liền đứng dậy quỳ gối định hành lễ tạ ơn, ai ngờ đầu gối vừa cong xuống, Mạnh Đan Khanh lại cắt ngang ta.

“Đừng quỳ.”

“Hả?” Ta không rõ nguyên nhân ngẩng đầu khẽ phát ra một tiếng, sáng hôm nay, ta quả thật là bị vị hoàng hậu này dọa đến nhiều lần.

“Bổn cung… Bổn cung mệt rồi, Dung quý phi trở về đi, không cần hành lễ.”

Vừa dứt lời, Mạnh Đan Khanh liền đứng lên, xoay người đi thẳng về hậu điện, vội vàng đến mức cung nữ bên cạnh nàng còn chưa kịp đỡ nàng.

“Thanh Uẩn.” Ta nhìn thoáng qua bóng lưng vội vàng của Mạnh Đan Khanh, quay đầu hỏi Thanh Uẩn bên cạnh cũng đang ngơ ngác: “Vết sẹo trên mặt ta vẫn chưa được che hết sao?”

Thanh Uẩn cẩn thận nhìn một chút, thành thật lắc đầu, ôm đàn nói với ta rằng đã được che hết rồi, một chút dấu vết cũng không có.

Vết sẹo đã được che khuất, thoạt nhìn trông cũng không đáng sợ, vậy thì sao nàng lại chạy?

Ta và Thanh Uẩn bối rối nhìn nhau, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông suốt được, cuối cùng làm theo biện pháp đi bước nào hay bước đấy, rồi quay trở về Trúc Lan cung.

Sau khi hồi cung, mặc dù Thanh Uẩn đã mang đàn đặt lên trên bàn, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong hậu cung ám tiễn khó phòng, lo lắng trong cây đàn này có điều khác lạ, không chừng đã bị hạ dược gì bên trong.

“Nàng ta đã là hoàng hậu, cần gì phải hại ta, hơn nữa cho dù nàng ta muốn hại ta, cũng không thể tặng đồ cho ta trắng trợn như vậy chứ.”

Ta ngồi bên cạnh bàn, một tay chống cằm, một tay khẽ gảy dây đàn.

Tiếng đàn xa xăm, dư vị dường như còn đọng lại trên đầu ngón tay.

Ta đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Mạnh Đan Khanh, cây đàn này nàng tìm được từ năm mười sáu tuổi.

Mạnh Đan Khanh mười sáu tuổi đã lên núi thăm hỏi học giả, du ngoạn núi sông trong thiên hạ, mà năm ta mười sáu tuổi đã gả vào Đông cung, từ đó về sau chưa từng rời khỏi kinh đô.