Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 1: “Tại sao lại kêu ta đến đây?”

Diệp Mạt co rúm lại ở một góc, cố gắng hết sức để ẩn mình.

Hôm nay là ngày thứ 365 từ khi nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại nam chính bá đạo. Đây cũng là ngày hỗn loạn nhất từ khi nàng đặt chân vào thế giới này.

Hôm nay, nam chính sẽ đánh bại tất cả đệ tử ngoại môn của tông môn và xông vào nội môn, gây ra một sự xáo trộn lớn trong toàn bộ tông môn. Tất nhiên, đó chưa phải là điều quan trọng nhất.

Điều đáng nói là nhân cơ hội hỗn loạn này, phe phản diện ẩn mình trong tông môn sẽ khuấy đảo mọi thứ. Theo như Diệp Mạt biết, lần hỗn loạn này sẽ dẫn đến cái chết của một người, mười người trọng thương, và một số sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.

Diệp Mạt không phạm sai lầm nên sẽ không bị trục xuất. Nhưng nàng vốn là một nhân vật nhỏ bé và tỉ lệ sống sót của nàng không cao, dù nó cũng không phải con số 0!

Để bảo toàn mạng sống, ngay từ sáng sớm, khi biết nam chính sắp gây chuyện, Diệp Mạt đã tranh thủ tránh xa chiến trường và co rúm lại ở một góc.

Cuộc chiến bắt đầu, nàng lắng nghe động tĩnh hồi lâu, cảm thấy an toàn phần nào rồi mới lấy bánh nướng ra, ngồi xổm ở góc ăn một cách cẩn trọng.

"Crắc."

Tiếng bước chân giẫm lên cành cây vang lên ngay gần, khiến Diệp Mạt đang cắn bánh nướng bất giác khựng lại, cả người như con chuột đồng hoảng sợ, đứng sững ngay tại chỗ.

Qua kẽ hở giữa những tán cây, nàng cố nhìn ra, chỉ thấy vạt áo màu xanh nhạt thêu hoa văn tinh xảo và đôi giày đẹp đẽ.

Nhìn kỹ hơn, nàng thấy bên dưới chiếc thắt lưng tinh xảo là túi chứa đồ và ngọc bội.

Trên ngọc bội khắc một chữ “Phù,” chỉ cần thấy chữ này thôi cũng đủ khiến tim nàng ngừng đập.

Trong toàn bộ tông môn, người mà Diệp Mạt sợ nhất không phải là vị chưởng môn nghiêm khắc, cũng không phải là nam chính bạo lực, mà chính là phản diện số một, Phù Dạ - kẻ có nhan sắc tuyệt trần nhưng thủ đoạn tàn bạo và tính cách lạnh lùng, hiện đang nằm vùng trong tông môn.

Trong tông môn này, chỉ có một người họ Phù, và đó chính là hắn.

Nhận ra Phù Dạ, Diệp Mạt nắm chặt bánh nướng trong tay, thậm chí vô thức nín thở, lòng thầm cầu nguyện: "Đừng thấy ta, đừng thấy ta."

“Tại sao lại kêu ta đến đây?”

Giọng nói lạnh nhạt của Phù Dạ vang lên, có chút khó chịu, không biết đang nói chuyện với ai.

Diệp Mạt nhìn qua khe hở nhưng không thấy ai khác ở đó.

Trong khi còn đang nghi hoặc, một âm thanh máy móc chói tai đột nhiên vang lên: [Đáp! Vì đây là hệ thống công lược, nên hành động của ký chủ chắc chắn liên quan đến đối tượng công lược!]

Đầu Diệp Mạt trong phút chốc trống rỗng.

Hệ thống công lược? Của ai? Công lược ai? Phải chăng là phản diện?

Chưa kịp hiểu rõ, nàng cảm nhận được một ánh mắt bắn thẳng tới mình, tiếp đó, âm thanh máy móc lại reo lên đầy phấn khích: [Nhìn thấy cô gái bên kia không?! Tiếp cận nàng! Công lược nàng!]

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, toàn thân Diệp Mạt nổi da gà, căng thẳng nhìn phản diện đang quay về phía mình.

[Cô gái bên kia? Cô gái nào?]