Mùa hè năm nay, Tử Hân và Thiên Thuận đều không đăng ký lịch học. Ba tháng tới đây anh sẽ lên núi, tập trung thiền định cùng Diệp sư phụ. Bản thân anh có niềm đam mê bất tận với võ học, mà trong võ học phải lấy Thiền làm gốc.
Ngồi sau tấm lưng rộng của anh, nước mắt cô bất giác trào ra. Thời gian bên nhau vốn chẳng có nhiều để mà giận dỗi, cô thương anh không hết thì sao giận anh cho đành lòng, chẳng qua chỉ là muốn làm nũng một chút thôi.
Tới trước cổng chính, Thiên Thuận thả Tử Hân xuống rồi quay xe. Cô không vào nhà vội mà cứ đứng ngóng theo cho tới khi bóng anh mờ dần trong màn mưa lất phất.
Nghe tiếng ù ù từ xa, biết cơn mưa lớn cũng đang kéo về phía mình, cô vội chạy đến, đưa tay nhấn chuông.
Khi cánh cổng lớn mở tung, Tử Hân xém chút chết ngất khi thấy người đứng trước mặt không phải dì Hà hay bất kỳ cô hầu gái nào khác mà chính là cậu chủ Lý gia.
- Cậu chủ, sao cậu ra đây? – Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi.
- Em đi đâu với Thiên Thuận mà giờ mới về, hả? Lạc Tử Hân, đến trường, em sánh đôi cùng anh ta, tôi cũng mắt nhắm mắt mở không chất vấn em, nhưng tôi không chấp nhận chuyện em bỏ chồng mình ở nhà rồi đi chơi cùng người đàn ông khác. Còn dám tắt điện thoại nữa.
Anh vừa hét xong thì cơn mưa liền sập xuống. Cùng lúc này, Tử Hân phát hiện ra là anh đã uống rượu, thứ hương thơm từ loại vang mạnh đắt tiền ấy không thể nào nhầm lẫn được.
Biết có nói gì bây giờ cũng đều không ổn, cô cúi đầu im lặng.
Hạo Nhiên dùng ánh mắt dò xét nhìn cô. Nhác thấy cái túi có vẻ nặng nề trên đôi tay mảnh khảnh, anh từ từ tiến tới, đoạt lấy.
- Măng sao?
- Phải, tôi và anh ấy chỉ lên núi hái măng thôi. – Cô lí nhí đáp.
- Hái măng thôi mà đi từ lúc mặt trời chưa mọc đến lúc lặn luôn sao? Tử Hân, có phải em hái hết măng trên núi rồi không?
Dứt lời, Hạo Nhiên vung tay ném thẳng cái túi bay ra ngoài đường. Tử Hân thẫn thờ nhìn những búp măng tung tóe khắp nơi bị chiếc ô tô vụt sang cán nát. Sau khi ném ánh mắt giận dữ về phía Hạo Nhiên, cô vụt chạy tới, cố gắng nhặt lại.
Nước mắt hòa lẫn vào mưa lã chã tuôn rơi. Cô khóc nức nở bởi đây là tất cả công sức của Thiên Thuận. Bàn tay bất lực cào cấu cốt để lấy hết những mảnh măng bị xe cán dính xuống lòng đường.
- Tử Hân, em đang làm gì vậy? Em khóc cái gì?
Hạo Nhiên gào lên khi thấy các ngón tay cô đầy những máu, nhưng điều khiến anh đau lòng hơn chính là bộ dạng mất kiểm soát của cô lúc này.
Mặc cho anh lôi kéo kịch liệt, cô vẫn vũng vẫy bám chặt mặt đường, khóc lóc thảm thương.
Chẳng còn cách nào khác, anh đành nhấc bổng cô lên, vác vào trong nhà, đem về phòng rồi ném thẳng xuống giường.
- Em muốn ăn măng chứ gì? Em muốn ăn măng trên núi chứ gì? Được, Lý Hạo Nhiên tôi sẽ đích thân hái cho em.
Nói rồi, anh xồng xộc chạy đi. Tử Hân nghe rõ tiếng bước chân anh nện xuống cầu thang, tiếng đám hầu gái cùng dì Hà la hét om sòm gọi anh quay lại và tiếp đó là tiếng nói đanh thép, cấm họ không được cản trở kèm lời hăm he sẽ đuổi việc nếu ai dám theo đuôi mình của anh.
Mấy phút sau, dì Hà gấp gáp lao vào, khóc lóc năn nỉ, xin Tử Hân hãy đuổi theo Hạo Nhiên.
Vì vẫn còn rất giận, cô cứ ngồi im như tượng đá, không nhúc nhích và cũng chẳng trả lời. Thấy vậy, dì Hà quỳ rạp xuống sàn, khóc thảm.
- Cô chủ, cậu chủ sức khỏe không tốt, trong người đang có men rượu, trời lại mưa lớn, cậu ấy mà có bề gì thì ông chủ gϊếŧ chúng ta mất.
Dì Hà mải cúi đầu mà không biết rằng Tử Hân đã rời khỏi từ bao giờ. Qua hồi lâu, chẳng nghe động tĩnh gì, bà ngước lên xem thì chỉ còn chiếc giường trống trơn.
Vội vàng chạy xuống, vừa kịp nhìn thấy chiếc ô tô lao nhanh ra cổng, bà thở phào, toàn thân run rẩy, lập cập lấy điện thoại gọi cho Lưu Nhược Bân, bảo hắn đội mưa lên núi tìm người.
Dù sao thì Tử Hân cũng đi trước rồi, thiết nghĩ Hạo Nhiên sẽ không dám đuổi ai đâu, vì nếu như vậy, đồng nghĩa với việc anh phải tống luôn cả cô khỏi nhà, người con gái mà mới ban nãy, anh dốc sức vác vào.
Những cơn mưa đầu mùa hè cứ như trút hết nước từ dưới biển lên, mù trời, trắng đất. Tuy biết lái xe nhưng vì lâu quá không ngồi ôm vô lăng nên Tử Hân cũng lo lắng tột độ. Mà càng lo thì cô lại càng mím môi chửi thầm Hạo Nhiên.
Anh ta chắc chắn bị điên rồi, hái măng mà xách mỗi cái mạng đi thì lấy gì mà hái chứ, làm như bản thân có móng vuốt sắc nhọn lắm ấy, hay là dùng răng cạp lên vậy.
Cô hận bản thân mình vì sao cứ mãi quan tâm người đó, thả luống cho khỏe có phải hơn không. Cứ để anh bị suối cuốn trôi mất tích, hôn ước giữa hai người sẽ tự động được thanh lý, giải trừ trách nhiệm của đôi bên.
Mặc dù đang giận tím cả hoàng hôn cùng suy nghĩ ác ôn như thế nhưng Tử Hân lại chẳng thể bỏ mặc Hạo Nhiên. Vừa rủa xong, miệng cô lập tức lầm rầm cầu nguyện mong anh đừng xảy ra chuyện, lòng áy náy hối hận vô cùng.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô lập tức nhảy khỏi giường và giữ chân anh chứ chẳng để mọi chuyện trượt dài đến mức này.