Sao Băng Qua Trời

Chương 20: Hai Mảnh Trái Tim - 2

Ánh nắng gay gắt buổi ban trưa tô vàng con đường quê yên tĩnh, những thảm rạ của vụ lúa xuân vừa thu hoạch trải dài tận chân mây. Thiên Thuận nắm tay Tử Hân, rảo bước nhanh qua cánh đồng ngút ngàn.

Giây phút cả hai dừng trước một căn nhà tranh lụp xụp, đôi chân Tử Hân đột nhiên chùng lại. Cảm nhận được người con gái bên cạnh đang hoang mang, Thiên Thuận siết chặt lấy tay cô, mỉm cười thật nhẹ, trấn an.

- Không sao cả, có anh đây.

- Vâng. – Cô khẽ đáp.

Ra tiếp chuyện họ là một ông lão hom hem, quần xăn áo vén, râu tóc bạc phơ, ngang chỗ thắt lưng gập xuống tạo thành một góc tù đúng kiểu ông lái đò pha với ông Bụt trộn với bà Còng. Ông ta cứ nheo con mắt bên phải, nháy con mắt bên trái một đỗi rồi mới lè nhè lên tiếng.

- Hai người tìm ai?

- Dạ, chúng cháu tìm ông Trương Tán ạ. – Thiên Thuận lễ phép đáp lời.

- Họ Trương tên Tán chính là tôi đây.

Nghe ông ta giới thiệu xong, Tử Hân trố mắt quay sang Thiên Thuận đúng lúc anh cũng vừa quay qua nhìn cô. Tuy chưa bao giờ thấy mặt Trương Tán nhưng cô cũng biết là không phải.

Cho dù thời gian có sức bào mòn một con người nhưng cũng chẳng thể nào mà mòn nhanh như vậy, từ một vệ sĩ cao lớn sao lại biến thành tong teo, sụm lưng vậy chứ.

- Ông ơi, làng mình chỉ có một Trương Tán ạ? – Thiên Thuận kiên nhẫn hỏi tiếp.

- Phải, cả làng có mỗi mình tôi tên Trương Tán thôi. Cậu tìm tôi làm gì?

- A, Có lẽ chúng cháu đi nhầm nhà ạ. Xin lỗi vì làm phiền ông.

Dứt lời, Tử Hân nhanh chóng cúi chào và kéo tay Thiên Thuận rời khỏi. Cứ nghĩ tới số tiền đã bỏ ra cho mấy tay thám tử để bị lừa thế này, mặt cô hóa bí xị.

Thấy cô bạn gái dùng dằng, cứ quăng chân về phía trước cho nó rớt đâu thì rớt mà Thiên Thuận chẳng nhịn được cười.

- Em giận anh sao?

- Không có, em giận mấy tên thám tử lừa đảo.

- Lạ thật đấy, theo như lời Cảnh Lâm nói thì nhóm thám tử này đó giờ làm việc rất chuyên nghiệp và chính xác, tuyệt đối không có sai sót. Sao đến chúng ta lại nhầm lẫn vậy chứ?

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu đầy trăn trở của anh, cơn giận trong cô nhanh chóng tan biến. Cảnh Lâm là một luật sư tương lai, có mối quan hệ khá rộng với các băng nhóm thuộc thế giới ngầm, người hắn giới thiệu đương nhiên không phải mấy kẻ ba lơn, lừa lọc như những gã thám tử trước đây do anh và cô tự tìm.

- Anh hỏi lại họ xem sao. Hay là mình thử hỏi thêm mấy nhà nữa. – Tử Hân nắm tay anh, dịu giọng.

- Hôm nay Cảnh Lâm đã bay sang nước ngoài nghỉ hè. Theo địa chỉ và mô tả thì chính xác rồi, không nhầm đâu. Mình về đi, đợi khi cậu ấy đến nơi, anh sẽ gọi.

- Sao anh không gọi cho bên thám tử luôn? – Cô thắc mắc lên tiếng.

- Tổ chức đó chỉ liên lạc với anh qua trung gian là Cảnh Lâm thôi. Họ không muốn tiếp xúc với quá nhiều người. – Thiên Thuận từ tốn đáp.

- À. Vậy mình về thôi. Tự nhiên em muốn ăn măng le rừng tươi, anh đưa em lên núi hái nhé. – Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào, nũng nịu.

Anh mỉm cười, xoa nhẹ cái trán bướng bỉnh rồi kéo cô chạy ra bến xe buýt. Ruộng đồng buổi ban trưa vắng hoe, chỉ còn mỗi anh với cô len giữa những con đường đất mòn vàng bóng như rải mật.

Khi Thiên Thuận và Tử Hân trở lại tỉnh J thì cũng đã một giờ chiều. Vừa trông thấy hai người bước vào, dì Lưu mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy cô, hỏi thăm rối rít. Hơn nửa tháng qua, cô không ghé trang trại.

- Thi cử xong rồi, sau này thường xuyên đến chơi cùng dì.

- Dạ vâng. À, dì ơi, dì còn…cơm nguội không ạ? – Tử Hân ngập ngừng lên tiếng.

- Cái con bé này, bày đặt ngại ngùng nữa, vô đây dì dọn cho ăn.

Dì Lưu vừa nói vừa kéo tay cô xuống bếp. Thiên Thuận nhìn theo họ, lắc đầu cười nhẹ. Không có cô, bà coi anh là nhất, còn mỗi lúc cô xuất hiện thì bà chẳng thèm ngó ngàng gì anh nữa, xem anh hệt như kẻ tàng hình vậy.

Căn nhà nhỏ vốn im ắng chiều nay rộn ràng tiếng nói cười. Những người công nhân làm vườn gần đó nghe thấy liền lắc đầu ngán ngẩm, họ không biết dì Lưu này có thật là bà con dòng họ với Lý Hạo Nam hay chăng nữa.

Theo họ thì đáng lý khi biết rõ Tử Hân đã được đón vào Lý gia và định sẵn sẽ trở thành vợ tương lai của Hạo Nhiên, chí ít bà cũng phải nói gì để cô cùng Thiên Thuận bớt cặp kè mới phải. Đằng này cứ rủ rê cô tới nhà chơi thường xuyên, như vậy có khác nào đang đẩy thuyền cho cả hai đâu chứ.

Vậy nên, trong mắt mọi người, dì Lưu chính là một kẻ vô ơn, không chồng, không con, được Lý gia cưu mang mà còn chẳng biết điều, hiểu chuyện.

Chỉ tội cho dì Lưu, dì nào biết Tử Hân và Thiên Thuận yêu nhau bao giờ, cứ nghĩ hai đứa từng lớn lên bên nhau, thân thiết như anh em ruột, còn dì thì thương họ như con mình chứ có chèo thuyền, đẩy thuyền giống mọi người nghĩ đâu.