Sao Băng Qua Trời

Chương 18: Từ Thù Hóa Bạn - 2

- Thân làm cảnh sát mà lại đi ghẹo dân rồi đánh dân, anh cũng thật là…- Hạo Nhiên gật gù trách móc.

- Thôi, chú đừng nhắc nữa, hôm đó anh bị bạn gái cắm sừng, buồn bực quá thành thử mất kiểm soát. – Chu Hà cất giọng nhựa nhựa, ợ tới ợ lui.

Bóng chiều lảng vảng trôi, bóng tối cứ thế lan dần, mưa rơi ngày càng nặng hạt, dường như chẳng muốn tạnh. Cơn gió mang theo hơi giá lạnh của những giọt nước thiên nhiên từ trời làm Hạo Nhiên bất giác nhớ Tử Hân đến tê tái cõi lòng.

Cứ mỗi lần thi xong là cô ốm hẳn, nhìn chẳng khác nào tàu lá chuối bay trong gió. Còn một năm nữa thôi, cô sẽ ra trường. Bản thân anh cũng mong ngóng ngày ấy, bởi vì ngay khi cô tốt nghiệp, anh lập tức xin ba mình tổ chức hôn lễ cho cả hai.

Uống cạn ly rượu cuối cùng, Hạo Nhiên đứng lên chào tạm biệt Chu Hà. Nhưng lúc này, tay cảnh sát đã say quá nên cứ cố gắng níu kéo anh ngồi thêm chút nữa.

- Hết rượu rồi, để hôm khác đi anh. – Hạo Nhiên hạ giọng.

- Thêm… hai ly nữa thôi. Để anh… chạy lại… nhà ông lão nấu rượu đằng đây mua… thêm một ít. Chú đợi anh…đợi anh.

Vừa nói, hắn vừa lọ mọ tìm cái ô nhưng mãi không thấy. Sợ Hạo Nhiên chờ lâu, hắn túm luôn bộ áo mưa treo ngoài mái hiên, gấp gáp mang vào.

Rồi chẳng biết hắn xỏ thế nào mà hai chân vô chung một ống. Sau khi nhảy tưng tưng vài cái như thể nhảy bao bố thì hắn ngã sắp mặt vào vũng nước lênh láng trước sân.

Hạo Nhiên đang trong cơn say, thấy Chu Hà đầm đất liền tỉnh hẳn, vội vàng chạy ra đỡ hắn. Khốn nỗi, mới tới bậc tam cấp thì anh bị trượt nước, thế là thay vì giúp bạn, anh lại hại bạn, khiến cho Chu Hà mới ngóc đầu khỏi đất đã bị bẹp xuống, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này, Lưu Nhược Bân cũng vừa tỉnh giấc, trông thấy hai cậu ấm bò toài ngoài mưa, hắn hoảng quá, rối rít lao tới giúp đỡ.

Bà cô đang ở dưới bếp, nghe tiếng la hét nên hối hả vọt lên xem. Nhìn Chu Hà nhắm nghiền hai mắt, gọi mãi vẫn không thấy dậy, bà khóc luôn một dòng sông.

- Nhanh lên Mập, đưa anh ấy tới bệnh viện. – Hạo Nhiên cất tiếng giục.

Lưu Nhược Bân vâng dạ cúi xuống, cùng cậu chủ khiêng Chu Hà ra xe. Bà cô cũng quẳng luôn cái nhà, không buồn coi nữa, đi theo ngồi cạnh thằng cháu.

Xe chạy đâu tầm nửa tiếng thì tới một bệnh viện nhỏ. Các bác sĩ thấy người phụ nữ khóc dữ quá, cứ ngỡ bệnh nhân sắp chết đến nơi, liền nhanh chóng thảy Chu Hà lên băng ca, đẩy ngay vào phòng cấp cứu.

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ kết luận Chu thiếu gia hoàn toàn bình thường, còn việc vì sao đến giờ vẫn chưa tỉnh là do hắn say quá nên ngủ thôi. Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khiêng hắn ra và chở vô lại trong rẫy.

- Cô ơi, cháu thật sự xin lỗi, hôm nay phiền cô quá. – Hạo Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng.

- Không sao cả. Chỉ là tai nạn nhỏ. Sau này, khi nào cậu có thời gian thì cùng Chu Hà ghé vào chơi. Từ đó giờ, đây là lần đầu nó đưa bạn đến đây.

- Vâng. Cháu chào cô, cháu xin phép về ạ.

Hạo Nhiên cúi đầu lần nữa rồi cùng Lưu Nhược Bân rảo bước ra xe. Kết thúc một ngày dạo chơi, tài xế vẫn sạch bong sáng bóng còn chủ của hắn thì lấm lem như con trâu đầm dưới ruộng lên.

- Chu Hà đi đứng sao mà ngã ghê thế cậu chủ? – Lưu Nhược Bân thắc mắc.

- Anh ấy đưa hai chân vào một ống quần. – Hạo Nhiên trả lời tỉnh rụi.

- Ôi trời, anh ta tưởng mình đang mặc váy à? – Hắn cười sặc sụa.

- Chắc tính làm nàng tiên cá bơi cho lẹ, sẵn vũng nước đó.

Nói xong, bản thân Hạo Nhiên cũng chẳng nhịn được, bật cười lớn, vừa cười vừa nhắc nhở Lưu Nhược Bân tập trung cầm lái đàng hoàng.

Vừa qua cổng đã thấy dì Hà cùng Tử Hân đang đứng trước cửa chính ngóng ra. Trong lòng Hạo Nhiên chợt dâng lên niềm xúc động.

Đỗ xe xong, Lưu Nhược Bân nhanh nhảu nhảy xuống, lấy ô che cho anh vào tận nhà.

- Cậu chủ bị làm sao vậy? – Dì Hà lo lắng nhìn anh.

- Cháu không sao cả. Cháu về phòng đây, buồn ngủ quá.

Anh cười nhẹ rồi thẳng một mạch lên cầu thang. Tử Hân ái ngại trông theo, dù đôi mắt chỉ liếc sơ nhưng cũng đủ cho cô thấy các vết bầm trầy giống như va đập ở tay và cả trên mặt anh.

- Hình như cậu chủ đánh nhau với ai thì phải.

Tử Hân quay sang dì Hà, nói khẽ. Vừa lúc này, chiếc điện thoại trên tay khẽ rung. Thấy số gọi đến là Thiên Thuận, cô nhanh chóng trở về phòng. Đầu máy bên kia, giọng anh dịu dàng như khúc nhạc trầm trong mưa.

- Em đang làm gì vậy?

- Ờ, em dọn lại tập sách. Hết năm học rồi.

- Tử Hân, bên thám tử mới báo với anh, họ đã tìm được người đàn ông lái thuyền năm đó. Ngày mai em có đi với anh được không?

- Đương nhiên em phải đi chứ.

- Vậy hẹn gặp nhau ở bến xe buýt nhé.

Sau tiếng tút tút vang lên, Tử Hân khẽ thở dài, thẫn thờ tiến về phía cửa sổ, vén tấm màn che. Trong lòng bộn bề những nghĩ suy, trái tim dường như đập nhanh hơn vì sợ.

Nếu Lý Hạo Nam thật sự là kẻ sát nhân thì bước tiếp theo, cô và Thiên Thuận biết phải làm gì đây, rồi còn Hạo Nhiên nữa.