Sao Băng Qua Trời

Chương 10: Đại Náo New Square - 2

Khi cả hai đến thảm cỏ bên bờ kênh, Hạo Nhiên mới buông tay cô ra rồi ngã lăn xuống, thở hổn hển. Bao nhiêu năm qua, chưa có sinh nhật nào mà anh thảm hại như hôm nay, thương tích đầy người, tanh hôi như cú.

Tử Hân chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh bên anh. Lòng bàn chân cô lại rướm máu, thấm xuống giày ươn ướt. Lúc nãy hoảng quá nên không biết đau, giờ thì đau muốn khóc.

Nhìn gương mặt thư sinh lấm lem, cô nghe tim mình bỗng nhói lên. Cảm giác này giống hệt lúc nhỏ, mỗi lần thấy anh té ngã, lác mặt hoặc đầu gối thì cô cũng xót xa như vậy.

Lấy chiếc khăn trong túi xách ra, cô nhẹ nhàng thấm đi vết máu trên trán anh. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn cao áp, Hạo Nhiên nhận thấy trong đáy mắt long lanh của cô vẫn vẹn nguyên tình thương ngày nào. Rõ ràng cô không ghét anh nhưng vì sao cứ tỏ vẻ lạnh lùng.

- Tử Hân, lúc ở bữa tiệc, sao em không nói với họ em là vợ của tôi?

Anh bật dậy, nắm chặt tay cô, ánh mắt đau đáu mong chờ câu trả lời từ người tình trong mộng.

- Cậu chủ, lúc đó, tôi không hiểu ý cậu là gì, vậy nên cũng không biết phải nói sao cho phải. - Tử Hân cúi đầu, cố tránh ánh nhìn bi ai.

- Em…

Lời vừa thốt ra đã nghẹn vì buồn, Hạo Nhiên chẳng nói thêm gì nữa, buông tay đứng dậy, rảo bước thật nhanh. Tử Hân vội vã đuổi theo anh nhưng chỉ vừa mới nhấc một chân lên thì cô ngã lăn đùng ra giữa đất.

- Cậu chủ. Á…

Nghe tiếng kêu yếu ớt từ phía sau, Hạo Nhiên liền quay đầu. Thấy cô bò lăn dưới cỏ, anh hốt hoảng lao tới, quỳ xuống, rối rít.

- Tử Hân. Tử Hân, em bị sao vậy? Em đau ở đâu?

- Chân của tôi, chắc hư mất rồi. – Cô nói như mếu.

- Để tôi xem.

Hạo Nhiên nhanh chóng tháo chiếc giày khỏi chân cô. Nhìn miếng băng gạc thấm đẫm máu, liền nhớ lại lúc mình kéo cô lên lầu, gương mặt anh bỗng chốc sa sầm.

- Em giẫm mảnh ly vỡ phải không?

- Phải. – Cô đáp khẽ.

- Tôi xin lỗi. Xin lỗi em, Tử Hân.

Câu nói của anh làm nỗi tủi thân và ấm ức trong cô trỗi dậy, chẳng thể nào kiềm nén được, cô bưng mặt bật khóc nức nở mà chẳng biết mỗi giọt nước mắt rơi xuống là một hạt muối xát vào trái tim ai kia.

- Mình về nhà thôi.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy rồi gập người cõng cô trên lưng. Đi được một đoạn, cảm giác thật khó mà bước tiếp, anh dịu giọng lên tiếng.

- Tử Hân, em áp vào lưng tôi được không? Em ngửa ra sau như vậy…

- À, được.

Cô rụt rè đáp lời, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Nếu có thể, cô rất muốn người đang cõng mình là Thiên Thuận chứ không phải Hạo Nhiên.

Sự thật về cái chết của ba cô vẫn chưa tỏ tường, cũng chưa biết Lý Hạo Nam rốt cuộc có liên quan gì không nhưng vì nghi ngờ nên đối với con trai ông ấy, tình cảm trong cô đã ít nhiều phai nhạt.

Bản thân Tử Hân cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra sự thay đổi của cậu bé ngày nào. Đối với cô mà nói, cho dù Lý Hạo Nam có là hung thủ đi chăng nữa thì Hạo Nhiên vẫn hoàn toàn vô tội.

Vậy nên, cô không muốn anh lún sâu vào đoạn tình đơn phương này để rồi chuốc lấy đau khổ khi mọi chuyện phơi bày. Còn nếu như ông ấy không có tội thì cô cũng chẳng thể nào chấp nhận anh được.

Tình cảm cô dành cho anh chỉ là tình thương mến của người chị dành cho đứa em trai, bởi trái tim từ lâu đã trao trọn về người đàn ông mang tên Du Thiên Thuận.

Đường phố về khuya vắng ngắt, chỉ còn bóng đôi nam nữ cõng nhau đổ dài theo những bước chân, thi thoảng một vài chiếc xe lướt nhanh qua, chẳng buồn bấm còi. Điện thoại của Tử Hân đã bị bỏ quên ở nhà, còn điện thoại anh thì hết pin, không còn cách nào khác để về ngoài cuốc bộ và tìm taxi.

Cơn gió đêm từ dãy núi phía xa thổi vào thành phố, mang theo hơi giá lạnh nhưng Hạo Nhiên lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Cũng đã lâu lắm rồi, anh không có cơ hội gần gũi cô thế này.