Thấy tình hình không ổn, các cô gái kéo nhau dạt ra, nhường chỗ cho đám đàn ông đang trong cơn say chếch choáng. Gã đầu sọ nhếch miệng, cười nhạt thếch, ánh mắt khinh khi nhìn chằm chằm vào gương mặt thư sinh đối diện mình.
- Mày là thằng nào? Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
- Tay của mày, không cần dùng nữa đúng không?
Sau tiếng nói rít qua kẽ răng, bàn tay Hạo Nhiên đột ngột siết chặt khiến hắn la lên oai oái. Đám thanh niên gần đó há miệng hết mấy giây rồi như sực tỉnh, liền hò nhau nhảy bổ vào giải cứu đàn anh.
Hạo Nhiên nhanh chóng buông tay, tung cước đạp thật mạnh. Thế là, gã đầu sọ bay vù đi, lùa luôn cả bàn cả ghế ngã dúi dụi vào đám người vừa nhào tới, tạo thành một mớ hỗn độn.
Trong lúc mấy tên kia còn đang lăn lộn thì một tên cao to vội vàng bò dậy đỡ hắn lên, ném ánh nhìn giận dữ về phía Hạo Nhiên.
- Thằng nhãi ranh, mày có biết mày động vào ai rồi hay không hả?
- Tao không biết, phiền mày nói rõ cho vậy. – Anh mỉm cười mai mỉa.
- Đồn trưởng Chu Dân, mày biết chứ?
- Ra là cậu ấm Chu Hà sao? Thật hân hạnh quá.
- Chết tiệt, mày dám giễu tao. Tụi bây, lên hết cho tao.
Chu Hà quát lớn và phóng như bay về phía trước. Lúc này, Lưu Nhược Bân cũng vừa chạy đến bên Hạo Nhiên. Vì mập quá nên lúc theo chân cậu chủ, Lưu Nhược Bân đã vô tình va trúng mấy cô gái. Hắn phải dừng lại đỡ họ dậy, hỏi han, quan tâm, xin lỗi, giải thích cả đỗi mới mò được ra đây.
Nắm đấm tựa thép mạnh mẽ lao tới, Hạo Nhiên ngã người về phía sau né được. Trong khi Chu Hà còn đang hụt hẫng, anh nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, xoay người, đá một cú trời giáng vào cạnh sườn làm hắn lảo đảo ôm luôn Lưu Nhược Bân, cả hai thắm thiết quay mấy vòng rồi ngã lăn kềnh xuống sàn.
Lưu Nhược Bân xây xẩm mặt mày, vội vàng bò dậy. Chu Hà cũng lò dò đứng lên. Khổ nỗi, đầu hắn váng vất nên phải mò mẫm kiếm cái gì làm điểm tựa, và rồi thay vì mượn cái mép bàn thì hắn túm lộn vạt áo của Lưu Nhược Bân khiến hotboy ngàn cân bật ngược trở lại, đổ sập xuống người hắn.
Đám đàn em sợ anh mình bị đè dẹp chết liền nháo nhào túa đến, lôi cổ Lưu Nhược Bân ném ra xa. Chu Hà mặc dù thoi thóp thở nhưng vẫn ráng gân cổ bắt bọn chúng phải đập chết hai kẻ gây sự.
Dưới ánh đèn chớp giật liên hồi, Tử Hân chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Hạo Nhiên một lần và mất hút hẳn trong đám người hung hăng đang gào thét. Dù biết Hạo Nhiên rất giỏi võ nhưng hiện giờ anh đang say, cô chẳng thể nào mà yên tâm được. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô đảo mắt nhìn quanh rồi lấy luôn chai rượu vang trên bàn, liều mạng xông lên.
Vì chẳng biết võ vẽ gì nên cô cứ cầm cái cổ chai quơ loạn xạ. Mèo mù vớ phải cá rán thế nào mà cô cũng đập trúng vào đầu một tên trọc khiến chai rượu vỡ tanh bành. Tên trọc tá hỏa tưởng rượu là máu, liền ngã lăn quay ra, chết ngất.
Mấy tên đứng gần đó điên tiết chửi đổng lên, nhằm hướng cô phóng tới. Thấy người trong lòng đang gặp nguy hiểm, Hạo Nhiên vội vã nhảy vọt qua đống bàn ghế lộn xộn, lao nhanh đến bên cô.
Tiếng la hét ngày càng lớn. Tử Hân sợ hãi khóc lóc khi thấy máu vấy đầy chiếc áo sơ mi trắng trên người anh. Một tay anh giữ lấy tay cô, và chỉ chống trả bằng tay còn lại để tránh phân tâm.
Lưu Nhược Bân đánh đấm một hồi thì đuối sức, thấy đối thủ quá đông, hắn tìm cách leo tuốt lên đài múa cột để mong có chút thời gian mà thở. Nối đuôi hắn, đám đàn em của Chu Hà cũng rồng rắn lên theo.
Lúc đã tề tựu kín cả bục múa, bọn chúng bỗng dưng thộn mặt vì thấy gã trai béo ú đang ôm lấy cây cột và trình diễn những cử điệu uốn éo. Qua hết mấy giây, một tên hét lên làm cả bọn bừng tỉnh, đồng loạt hung hăng lao tới.
Sẵn đà, Lưu Nhược Bân đu tót lên cao, thực hiện động tác quay trên cột, cho chân quơ loạn xạ vào đám người đang vờn phía dưới khiến từng tên một ngã ngửa ra, chới với rơi khỏi vũ đài.
Đến khi nhìn lại chẳng còn ai, Bân ta tự hào kết thúc màn trình diễn bằng động tác Cross Leg Climb mà không biết rằng cây cột sắp hết hạn sử dụng. Lúc hắn cảm thấy có điều bất ổn thì đã quá muộn màng.
Thế là, cả vũ nam lẫn cột trụ phi thẳng xuống, đè luôn đám đối thủ lúc này đang hối hả nối đuôi nhau bước lên làm bọn chúng nằm bẹp hết dưới bậc thang.
Phía cánh phải, Hạo Nhiên cũng vừa hạ gục hai tên cuối cùng. Bước chân anh bắt đầu loạng choạng, máu từ trên đỉnh trán liên tục ứa ra. Anh cắn chặt môi, kéo Tử Hân lùi về phía sau, đưa tay bấu víu vào đài múa cột, trụ lại.
Chu Hà thấy thế liền nhanh chóng thừa cơ hội lao tới, quyết diệt bằng được đối thủ. Chẳng còn sức để xoay xở, Hạo Nhiên đành xoay người ôm lấy Tử Hân, cố che chắn để cô không bị thương.
Trong lúc tưởng như sẽ hưởng trọn một đòn từ hắn thì anh bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bên mình, tiếp sau đó là tiếng thét lớn của Chu Hà.
Lúc định thần quay lại, anh mới nhận ra người đứng cản trước mặt chính là cô gái vẫn thường múa cột tại đây. Ánh mắt sắc lạnh, mái tóc dài xuống thắt lưng khiến cô không lẫn lộn giữa dàn vũ nữ.
- Anh mau rời khỏi đây đi, quản lý đã báo cảnh sát, họ sắp tới rồi.
- Cám ơn cô, tôi sẽ gặp cô sau.
Dứt lời, Hạo Nhiên kéo Tử Hân chạy thật nhanh về phía cửa. Vừa thoát ra ngoài thì dàn xe cảnh sát cũng vừa tấp vào lề. Tiếng còi hú inh ỏi cả một khúc đường.
- Còn Nhược Bân thì sao? – Tử Hân hỏi trong hơi thở dốc.
- Không sao cả.
Câu trả lời gọn lỏn của anh làm cô yên tâm phần nào. Cũng đúng thôi, cảnh sát tới rồi thì không lo tên mập ấy bị đánh nữa, chỉ có điều hắn phải lên đồn là cái chắc. Suy cho cùng, hắn đâu thể quẳng con xe đắt đỏ lại đó mà tẩu thoát theo cô và anh được.