Chiếc ô tô đen bóng lăn bánh chầm chậm tiến vào cổng trường đại học. Qua ô cửa kính, Hạo Nhiên đưa mắt tìm kiếm bóng dáng thân thương trong từng nhóm nữ sinh đang hối hả bước ra.
Ước mơ được đón đưa cô hàng ngày với anh thật xa vời. Chỉ muốn một lần sóng bước cùng nhau như lúc còn bé mà sao khó khăn quá. Cô không muốn bất cứ ai biết mối quan hệ nhập nhằng giữa hai người, còn anh thì sợ làm cô giận nên cũng chẳng dám đứng giữa sân và hét lên cho cả trường biết rằng cô là vợ của mình.Thế nhưng bây giờ, suy nghĩ trong anh đã khác.
Vừa bước xuống xe thì Dương Mỹ Tranh chẳng biết từ đâu chạy lại, bám vào tay anh như rắn không xương, mặt hoa da phấn hớn hở, giọng nói õng ẹo khiến anh sởn hết da gà.
- Hạo Nhiên, chúc mừng sinh nhật anh, tối nay anh có dự tính gì không, pub, bar hay club?
- Ba anh đi công tác vẫn chưa về, anh sẽ tổ chức ở nhà, không đến mấy chỗ đó nữa đâu.
- Gì chứ? Trước giờ vẫn nhảy nhót mà. – Dương Mỹ Tranh chu miệng.
- Nếu em không thích thì có thể không đến, anh vẫn chưa mời mà. – Hạo Nhiên gỡ tay cô ra khỏi người mình, buông lời bất cần.
- Ai nói là em không thích chứ? Anh à, khách mời đông không? Anh mời họ từ lúc nào mà em không thấy thiệp vậy?
- Chỉ là nhóm bạn chơi chung thôi, tầm hơn hai mươi người. Anh không mời trước, chiều nay mới nói, ai đi được thì đi.
Dương Mỹ Tranh tủm tỉm cười. Cô biết anh chỉ nói thế thôi, chứ một khi anh mở miệng thì hai mươi kẻ kia chắc chắn sẽ có mặt không thiếu một ai.
Các ngóc ngách của căn biệt thự Lý gia cô đều rất tường tận. Thầm nghĩ tối hôm nay chỉ cần thể hiện một chút là có thể khiến cho mấy cái đuôi theo Hạo Nhiên thấy khó mà rụng bớt.
Vì tuy cô luôn bô lô ba la rằng mình và anh có mối quan hệ thân thiết từ bé, kiểu thanh mai trúc mã nhưng ai cũng trề môi không tin vì họ chẳng thấy anh đón đưa cô bao giờ, kể cả lúc đi quẩy và cô say bí tỉ thì cũng là mạnh ai tài xế nấy đưa về.
Nhóm bạn chơi chung toàn con nhà tài phiệt, có gia thế nên dẫu biết cô là con gái của Dương Ân, một cổ đông lớn trong Nam Thành thì các cô tiểu thư cũng không lấy đó làm chướng ngại mà thối lui.
- Tới giờ rồi, em định đứng đó cười mãi sao?
Dứt lời, Hạo Nhiên đi thẳng vào lớp. Dương Mỹ Tranh vội hối hả chạy theo sau.
Suốt cả buổi học, Hạo Nhiên chẳng tài nào tập trung được. Tối hôm qua, anh uống say nên dậy muộn, nghe dì Hà bảo Tử Hân nói ra sau núi một lát nhưng cuối cùng là đi mãi đến tối đen cô mới lò dò về.
Vì lo cô mệt, muốn ngủ sớm nên anh chẳng dám lết qua phòng cô ngồi đồng mà cố chờ tới sáng mai. Nào ngờ mặt trời chưa mọc thì cô lại đi khuất dạng. Tới giờ tan học cũng chẳng thấy bóng dáng người thương đâu cả.
- Cậu chủ, cậu không sao chứ?
Tiếng gọi nhẹ bên tai làm Hạo Nhiên như choàng tỉnh. Vừa quay sang đã thấy gương mặt ú ụ như cái bánh bao của Lưu Nhược Bân đang nhìn mình chằm chằm.
- Làm giật mình vậy Mập?
- Cậu cũng lạ quá ha? Người ta lẽo đẽo theo cậu thì cậu tỏ vẻ lạnh lùng, giờ ngồi ngắm người ta đến đờ đẫn quên cả học hành.
Hạo Nhiên nhăn trán nhìn theo ánh mắt của Lưu Nhược Bân, cuối cùng là dừng trên tấm lưng của Dương Mỹ Tranh. Đúng lúc này thì cô nàng cũng vừa quay đầu, môi hồng chúm chím, mắt liếc đưa tình làm anh bất giác ho lên mấy tiếng.
Anh không biết trong giây phút bản thân đang tơ tưởng Tử Hân thì đôi mắt dùng để trang trí lại dán vào người Dương Mỹ Tranh.
- Tối sang nhà tôi chơi nhé. – Hạo Nhiên nghiêng người nói khẽ.
- Có phải mang quà không? – Lưu Nhược Bân cười hề hề.
- Mang cái thân của cậu tới là được.
Lưu Nhược Bân vui vẻ gật đầu rồi chăm chú nhìn lên vị giảng viên. Suốt mấy năm liền, hắn luôn đi ăn sinh nhật chùa, chẳng phải quà cáp gì cả. Ba hắn vốn là người làm công cho Lý gia, sau vài lần gặp gỡ ở trang trại, Hạo Nhiên xem hắn như bạn.
Đến lúc hắn đủ tuổi và lấy bằng lái xe thì anh đề nghị hắn làm tài xế cho mình luôn, thế là hắn nối gót người ba đã về hưu, tiếp tục ăn cơm nhà họ Lý.
Kết thúc buổi học, Hạo Nhiên nhanh chóng trở về nhà. Tuy bữa tiệc đã có người hầu lo liệu, sửa soạn tất cả nhưng anh vẫn muốn tận mắt kiểm tra trước cho thật chỉn chu.
Bởi vì tối hôm nay, anh muốn chính thức công khai thân phận của cô vợ tương lai với bạn bè, chỉ có làm như vậy thì cô mới e dè mà không dám tung tăng cùng Thiên Thuận nữa.
- Cả buổi chiều cô ấy không về sao dì? – Hạo Nhiên hết nhìn dì Hà rồi lại nhìn ra ngoài cổng lớn.
- Dạ không, thưa cậu chủ. – Dì Hà cũng ngóng cổ theo anh, tỏ vẻ sốt ruột không kém.