Tình Yêu Phong Vân

Chương 5: Có Tâm Có Tầm

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Vỹ Đình tỉnh giấc, hôm qua anh uống hết gần một chai vang, đến giờ đầu vẫn quay mòng mòng, bước xuống giường choáng váng thế nào mà ngã lăn ra, đến là thảm hại.

Tuấn Kiệt đợi mãi chẳng thấy người thì lo lắng vô cùng, tim hắn cũng muốn nhảy khỏi l*иg ngực luôn rồi. Ngày hắn trúng tuyển vào chức trợ lý, mẹ Vỹ Đình đã gởi gắm hắn chăm sóc con trai bà. Ngoài lương tháng lãnh ở công ty hắn còn đút túi thêm một khoản từ người mẹ hiền yêu quý của sếp nên tự thấy trách nhiệm của mình tăng lên theo những tờ tiền xanh đỏ ấy.

Như đã thành một thói quen, Vỹ Đình nhanh chóng tắm gội và thay quần áo, bộ dạng lúc xuất hiện trước cửa thật sự rất soái, khác xa hình ảnh te tua ban nãy.

- Bọn họ ở đâu?

- Dạ sếp, có một sự trùng hợp mà em mới phát hiện ra là họ ở chung khách sạn với chúng ta, cô gái ấy chung vách với phòng anh nhưng sáng sớm hôm nay họ đã về lại thành phố rồi ạ.

- Nhanh như vậy?

- Vâng anh, họ là những nhân viên ưu tứu, tiến độ làm việc nhanh hơn kẻ khác, đó là lý do mọi người để họ đi với nhau, xong sớm về sớm.

Vỹ Đình thở dài, gương mặt thoáng chút thất vọng, sao mà anh cứ liên tục lướt qua cô như vậy, chẳng lẽ là vì không còn duyên nữa chăng.

Lúc này, ở tầng tám thuộc tập đoàn Thịnh Vũ, Kiến Quốc hai tay bỏ vào túi quần, mắt dán xuống chiếc cổng chính vì nhìn từ trên cao mà hóa thành bé tẹo. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính tô hồng gương mặt đẹp trai.

Hắn ức chế đến không chịu nổi, cớ gì hai nhân vật cấp cao của Thịnh Vũ rồng rắn nối đuôi nhau mất hút để lại một mình hắn bơ vơ giữa chốn bộn bề công việc thế này. Vỹ Đình ném cho hắn cái giấy ủy quyền rồi tống luôn cho hắn một đống tài liệu, hắn ký miệt mài đến hai ngón tay vì tì vào viết mà giờ chẳng còn cảm giác nữa, coi bộ vân tay cũng mòn luôn rồi, cũng may là hắn không phải bấm thẻ.

Nhác thấy xe của Vương Nhược tiến vào, Kiến Quốc ngay lập tức dõi theo, nhìn ba con người bước ra, hai nam một nữ, hắn nhanh chóng kéo màn lại, ngồi chờ một đỗi. Khi đoán chừng Vương Nhược đã lên đến tầng năm mới bắt đầu đi ra. Cánh cửa thang máy vừa hé mở thì đôi bên chạm mặt nhau.

- Vương phó tổng đi chơi về rồi đấy à?

- Lâm phó tổng nói gì vậy? Tôi đi công việc mà.

Kiến Quốc lượn tới lượn lui, tay bóp chặt cằm, ngắm nghía.

- Những việc thế này cũng đâu cần phiền tới Vương phó tổng thân chinh, anh lẽ ra nên ở lại đây phụ tôi mới đúng chứ.

- Cậu làm sao thế? Một tổng một phó mà không xử lý kịp ư, còn phải chờ tôi?

- Chẳng có tổng nào cả, sáng giờ là một mình tôi múa lửa đấy, chủ tịch của chúng ta nhớ anh hay thế nào mà nối gót xuống tỉnh C luôn rồi.

- Vỹ Đình đi rồi? – Vương Nhược ngạc nhiên.

- Đúng thế, đi từ hôm qua. Cậu ta nói đã có hứng thú với Sunny House.

Vương Nhược thoáng chau mày, thằng nhóc này trước giờ lịch trình, kế hoạch rõ ràng, ít khi nào làm theo cảm tính, sao bây giờ lại hứng sảng như vậy chứ. Suy nghĩ mấy giây xong, anh quay sang Kiến Quốc lúc này đang hấp háy mắt dò xét.

- Lát nữa cậu gởi ảnh quảng cáo của bộ trang sức Tình Yêu Vĩnh Cửu cho tôi.

Nói rồi, anh nhanh chóng bước về phòng, bỏ mặc Kiến Quốc đứng đó chưng hửng, hắn còn nghĩ bọn họ hẹn nhau đi chung cơ đấy, xem bộ thế này là không phải rồi.

Đúng ba giờ chiều, Hà Mỹ Đình đưa Vỹ Đình và Tuấn Kiệt đi tham quan dự án, qua hết mấy con đường thì đến. Đó là một khoảng đất khá rộng và bằng phẳng, sau lưng giáp núi, trước mặt giáp biển.

- Nơi đó là gì? - Vỹ Đình chỉ tay về phía cuối mảnh đất, hỏi.

- Là một trại trẻ mồ côi. – Hà Mỹ Đình khẽ đáp.

Nói rồi, cô đưa họ tới đó. Những đứa trẻ thấy có người vào thì đồng loạt đứng lên chào hỏi, một bà sơ đã đứng tuổi tiến ra, nhỏ giọng chào.

- Cô Mỹ Đình đến ạ.

- Vâng, con chào sơ, đây là chủ tịch Vương và trợ lý Trương, hôm nay con đưa họ đến để tham quan khu đất này.

- Chào hai cậu.

Tuấn Kiệt và Vỹ Đình cùng khẽ cúi đầu rồi quay sang nhìn đám trẻ đang chăm chú kết những vỏ ốc đủ màu tạo thành vô số hình quà lưu niệm. Một đứa bé gái chạy đến đưa cho Vỹ Đình một con công làm từ vỏ ốc.

- Cháu tặng chú ạ.

- Sao tự nhiên lại tặng chú? - Vỹ Đình đón lấy, thắc mắc.

- Vì chú đã để cho chúng cháu được ở lại đây, chú không bắt chúng cháu và sơ phải chuyển đi ạ.

Vỹ Đình quay sang nhìn Hà Mỹ Đình như ngầm hỏi, thế là cô ngỏ ý dắt anh đi xem hết các khu trong trại, Tuấn Kiệt thì bị mấy con ốc nhiều màu mê hoặc, sà xuống phết keo dán chúng làm thành hình con gà trống, hắn say sưa đến mất chẳng màng tới sếp nữa.

Qua hết mấy gian phòng, bên trong còn có những đứa trẻ khuyết tật bẩm sinh đang nằm lay lắt trong nôi, trên giường, ánh mắt ngây thơ hướng về phía cửa.

- Vốn đã có rất nhiều người để ý dự án này nhưng bọn họ đều muốn lấy liền qua khu trại nên tôi không đồng ý. – Hà Mỹ Đình từ tốn nói.

- Vậy sao cô lại đề nghị với tôi? Ở khía cạnh một nhà đầu tư mà nói thì tôi cũng sẽ như bọn họ thôi.

- Nhưng ở khía cạnh là một con người anh sẽ không làm vậy.

- Lý do?

- Chủ tịch Vương là một người tốt, những việc anh làm tôi biết rất rõ, trong suốt mấy năm nay anh luôn âm thầm trong các công tác thiện nguyện, tôi hy vọng anh đồng ý nhận lại dự án này nhưng đừng buộc họ phải rời đi.

Cầm con công trên tay, gương mặt đứa bé gái ấy khiến Vỹ Đình nhớ đến Thủy Nguyệt, hình ảnh cô bé có đôi má phính và đôi mắt thoảng buồn lại ngập tràn trong suy nghĩ anh. Hà Mỹ Đình này đi guốc trong bụng anh hay gì nhỉ, biết anh chẳng đành lòng xua đuổi những trẻ em cơ nhỡ này. Họ vừa ra tới thì Tuấn Kiệt cũng dán xong con gà. Hắn cười vui vẻ xem chừng như mãn nguyện lắm.

- Tôi sẽ suy nghĩ và trả lời cô sau. - Vỹ Đình đưa tay ra.

- Cám ơn anh đã bỏ thời gian xuống đây. – Hà Mỹ Đình bắt tay anh, khẽ gật đầu.

Vỹ Đình về lại thành phố cũng đã hơn tám giờ tối. Vừa bước vào nhà thì thấy Như Ý và mẹ mình đang ngồi trò chuyện, anh chưng ra khuôn mặt chẳng chút cảm xúc nhìn họ.

- Sao em lại đến đây?

- Con hỏi gì vậy? Con bé tới thăm mẹ mà.

- Mẹ không được khỏe sao? - Vỹ Đình quay sang Quế Lệ Na, nheo mắt.

- Tại lâu quá em chưa gặp bác nên ghé qua… - Như Ý thấy bầu không khí không được tốt liền đứng lên phân trần.

- Em bây giờ là đại minh tinh, để phóng viên bắt gặp đến nhà anh thì không hay lắm đâu.

Dứt lời thì Vỹ Đình nhanh chóng lên cầu thang, Như Ý thẫn thờ dõi theo, người đàn ông này rốt cuộc có trái tim hay chăng, sao có thể vô tình đến vậy, nhưng anh càng lạnh lùng thì lại càng khiến cho cô càng mong muốn có được.

- Cháu đừng buồn nó, có thể là lúc phẫu thuật vô quá nhiều máu nên tính tình thay đổi, đôi lúc bác không biết nó có còn là Văn Phong không? – Gương mặt Quế Lệ Na thoảng buồn.

- Không sao đâu bác, hôm khác cháu lại đến ạ, cháu chào bác.

Như Ý bước vội ra xe, gục đầu trên vô lăng khóc một hồi, ngước mắt nhìn lên lầu cao, ô cửa nơi đó vẫn sáng bừng ánh điện, cô thấy mình thật khôi hài, bản thân luôn mải miết đuổi theo sau anh mà chẳng có ngày được hồi đáp.

Lúc học lên cao học thì cô mới gặp anh, Văn Phong của bảy năm về trước là một chàng trai ấm áp, hiền lành và luôn quan tâm giúp đỡ mọi người, cô quý mến anh cũng vì lẽ đó rồi cuối cùng trái tim lỗi nhịp. Cho đến buổi tối nọ, sau bữa tiệc liên hoan cuối năm, cô lén đi theo anh về nhà và nhìn thấy anh ôm hôn thắm thiết một cô gái dưới gốc cây ngân hạnh, giây phút đó trái tim cô như vụn vỡ.