Tình Yêu Phong Vân

Chương 1: Ngày Gặp Lại

Trời lại đổ mưa, cơn mưa dai dẳng không dứt. Thủy Nguyệt ngồi bên khung cửa sổ trông ra con đường trải nhựa nhạt nhòa trong màn nước. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng lòng vẫn không nguôi ngoai chuyện xưa cũ. Quãng thời gian bên người đàn ông cô yêu đã dệt nên câu chuyện tình như mộng.

Cô là con gái một người giúp việc trong gia đình anh, sau này, khi mẹ mất thì cô vẫn ở lại nhà họ Vương tiếp tục công việc. Mối quan hệ chủ tớ ban đầu dần chuyển sang thứ tình yêu thuần khiết.

Đám cưới trong mơ tưởng chừng như sắp diễn ra, mọi người đều nói cô là chuột sa chĩnh gạo. Ấy thế mà tất cả phút chốc tan như bong bóng mưa hạ. Vào ngày hai người vừa chụp ảnh cưới xong thì mẹ anh đã gặp riêng cô.

Bà cho biết tình hình tài chính của Thịnh Thế chẳng mấy khả quan, các khoản vay ngân hàng đến hạn không có nguồn chi trả. Thiên kim tiểu thư tập đoàn Hoàng Hải là Hoàng Như Ý, cũng là bạn học của anh đề nghị được giúp đỡ công ty vượt qua giai đoạn khó khăn nhưng với điều kiện cô ấy phải trở thành nữ chủ nhân của Thịnh Thế.

Vậy là, Thủy Nguyệt đồng ý rời đi, vì cảm thấy bản thân nợ họ quá nhiều. Mẹ anh đối với mẹ con cô trước giờ đều rất tốt, học phí của cô cũng một tay bà ấy lo liệu, ân tình này khó mà trả hết, nay bà đã xuống nước cầu xin, cô nỡ lòng nào mặt dày nán lại.

Đông qua, xuân đến, thắm thoắt bảy năm trôi qua kể từ ngày cô rời khỏi ngôi nhà chứa đựng cả một trời kỷ niệm ấy. Có những niềm vui và nỗi đau tưởng chừng đã vùi chôn theo năm tháng nhưng cuộc sống vốn thích trêu chọc con người nên một lần nữa xui khiến cô gặp lại anh mà chính cô không hề hay biết.

Đó là một buổi chiều mùa đông, tiết trời se lạnh lất phất những hạt mưa, bầu trời một màu xám xịt. Hơn ba năm làm việc tại Thịnh Vũ, hầu như hôm nào cũng tối mịt Thủy Nguyệt mới về, nhưng hôm nay thì lại là ngoại lệ vì đã chuyển đến công ty tổng, sáng mai, cô còn phải xuống tỉnh C sắp xếp chọn cảnh cho bộ phim chuẩn bị khai máy.

Ngước nhìn đồng hồ đã năm giờ rưỡi chiều, mọi người đều về hết từ lâu, Thủy Nguyệt đứng dậy thu dọn tài liệu, dáng vẻ có chút mệt mỏi, nhưng động tác vẫn nhanh chóng. Chiếc ô màu tím nhạt vừa bung ra thì nghe giọng nói phía sau lưng vang lên.

- Cô có thể cho bạn tôi đi nhờ tới bãi để xe được không? Anh ấy đang bị cảm.

Thủy Nguyệt quay sang nhìn hai người đàn ông đều mặc tây trang, dáng dấp cao ráo. Người vừa cất tiếng thì nói cười tỏ vẻ thân thiện, người kế bên một mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm trông còn xám xịt hơn cả bầu trời hôm nay. Vì đang bị cảm nên giọng cô qua lớp khẩu trang hơi chút nghèn nghẹt.

- Được.

Vỹ Đình chẳng nói chẳng rằng, bước lên chui tọt vào, Thủy Nguyệt theo phản xạ nhón chân đưa chiếc ô lên cao, đoạn, quay sang người còn lại, nghiêng đầu.

- Anh vào chung luôn.

Tình hình là một cô gái thấp bé đứng giữa che ô cho hai người đàn ông cao lớn hai bên quá là không hợp hoàn cảnh. Thủy Nguyệt liền nhìn lên Vỹ Đình, cất tiếng.

- Anh à, anh cao nhất nên đứng vào giữa và cầm ô thì mới không ai bị ướt.

Vỹ Đình cúi xuống nhìn cô chằm chằm, Tuấn Kiệt nghe thế thì giật nảy lên.

- Vẫn là để tôi cầm tốt hơn.

- Không sao.

Vỹ Đình vừa nói vừa đưa tay đón lấy. Tuy chiếc ô khá lớn nhưng che cho ba người trưởng thành xếp hàng ngang thì đúng là chẳng thể che hết. Thấy vậy, Thủy Nguyệt vội bước lên phía trước để tém gọn vào, tránh việc hai kẻ đi ké bị ướt.

Từ cửa chính đến bãi đỗ xe không quá xa, nhưng vì phải phối hợp người trước kẻ sau cho khỏi giẫm lên nhau nên chẳng ai dám đi nhanh. Qua mấy phút rốt cuộc cũng tới.

- Cám ơn cô. - Tuấn Kiệt hơi cúi đầu, hạ giọng.

- Đừng khách sáo.

Thủy Nguyệt nhận chiếc ô từ tay Vỹ Đình, khẽ đáp lời rồi xoay người bước đi. Vỹ Đình sau khi trả ô thì cứ thế mở cửa xe ngồi vào còn tên trợ lý vội rướn cổ nói với theo.

- Tôi là Trương Tuấn Kiệt.

- Đỗ Thủy Nguyệt.

Cô không quay đầu, chỉ giơ cao tay vẫy vẫy, cất tiếng lớn đáp lại và bước vội ra cổng. Tuấn Kiệt nhìn theo dáng người mảnh mai của cô khuất dần trong màn mưa, mơ màng hắn nhìn thấy cả dáng người của sếp cũng đang nhằm hướng đó mà lướt qua.

- Giờ chúng ta đi đâu đây sếp?

Hắn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, xong, chẳng nghe ai trả lời. Ngước lên gương chiếu hậu chẳng thấy Vỹ Đình đâu, quay đầu nhìn phía sau thì trống trơn. Hắn ngạc nhiên vô cùng, rõ ràng thấy sếp lên xe trước rồi cơ mà. Chợt nhớ tới ban nãy, hắn hốt hoảng nhận ra không phải mình hoa mắt, vội vàng lái xe đuổi theo.

Mưa ngày càng nặng hạt, Vỹ Đình nhìn phải, nhìn trái, cố gắng tìm kiếm cô gái che chiếc ô tím ban nãy. Trước mắt anh là những chiếc ô đủ màu xen lẫn vào nhau, lôi lôi kéo kéo tới hơn cả chục người nhưng đều không phải là cô. Giữa dòng xe đông đúc chiều tan tầm, anh bất lực thở dài trong màn mưa, gương mặt đầy nỗi thất vọng lê bước quay lại Thịnh Vũ.

Đường lúc này đã dần thưa thớt, dưới ánh sáng của ngọn đèn cao áp, Thủy Nguyệt đưa tay vẫy vẫy chuyến xe buýt cuối cùng. Vỹ Đình vừa chớm nhìn thấy cô thì như bừng tỉnh, vội vã lao đến. Chiếc xe buýt tách khỏi lề rồi chạy thẳng, anh vừa đuổi theo vừa kêu tên cô, tiếng kêu hòa lẫn trong tiếng mưa nghe thê thiết.

- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt… em dừng lại cho tôi, Tiểu Ngu… y… ệt.

Kêu đến khản cả giọng, chạy đến chùn cả chân. Cảnh tượng bảy năm về trước lần nữa hiện về trong tâm trí anh, một mớ hỗn độn trước mắt rồi mờ dần, mờ dần…

Mãi khi nghe tiếng mở cửa và thấy nữ y tá dáng người nhỏ nhắn tiến vào, cúi đầu chào nhã nhặn thì anh mới nhận ra mình đang trong bệnh viện, lòng có chút bất mãn về bản thân hôm qua thế nào mà lại ngất đi như vậy.

- Anh đã không còn sốt nữa rồi. - Nữ y tá khẽ mỉm cười, nhẹ giọng.

Vỹ Đình không đáp lời, với tay lấy điện thoại, bấm số gọi Tuấn Kiệt.

- Tới đón tôi.

- Em đang làm thủ tục xuất viện, em lên ngay đây sếp.

Tuấn Kiệt vội vã lấy biên lai thu phí rồi chạy te te lên phòng bệnh. Đêm hôm qua, hắn phải nói dối với mẹ Vỹ Đình rằng anh tiếp khách say quá nên ngủ lại công ty chứ nào có dám khai ra sự thật.

Chỉ mười phút sau, chiếc xe hơi bóng loáng lao vun vυ't trên đường. Tuấn Kiệt vừa lái vừa nhướn mắt nhìn gương chiếu hậu, miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hắn ngập ngừng cả buổi, bộ dạng trông khá buồn cười.

- Chuyện gì? - Vỹ Đình cất tiếng hỏi, mặt vẫn cúi xuống điện thoại, không ngẩng lên.

- Sếp à, anh về nhà luôn hay đi đâu?

- Tới công ty.

- Vâng, nhưng anh không nghỉ ngơi chút sao?

- Không cần. Cô gái hôm qua, cậu giúp tôi tìm tư liệu của cô ấy.

- Sếp cứ yên tâm giao cho em. - Tuấn Kiệt cười đắc chí, điều tra người khác là nghề tủ của hắn cơ mà.

Thịnh Vũ hôm nay đón hết đoàn khách hàng này sang đoàn khách hàng khác, Vỹ Đình thấy người chưa được khỏe nên chỉ ở lỳ trong phòng làm việc, chuyện ngoại giao cứ phó mặc cho Kiến Quốc.

Kiến Quốc tiếp khách từ sáng tới chiều kết quả là cổ họng khô khốc, mặt mũi bơ phờ. Vừa bước vào phòng Vỹ Đình, hắn đập mạnh hai tay lên bàn, mang niềm oán giận.

- Huynh đệ, tôi muốn được chuyển công tác.

- Vì sao?

- Không sao cả, tôi không muốn suốt ngày phải tiếp khách thế này.

- Chỉ hôm nay mới thế thôi.

- Có hôm nay chắc chắn có hôm mai, tôi là một nhϊếp ảnh gia chính hiệu, tại sao cậu không để tôi làm bên mảng giải trí, truyền thông chứ? Nơi đó sẽ phát huy tài năng của tôi.

- Không phải cậu đã tiếp gần chục đoàn khách hôm nay sao? Cậu làm rất tốt mà.

- Nhưng rất buồn chán vì không đúng sở trường. Vỹ Đình à, cậu điều lão Nhược sang quản lý mảng này đi, để tôi thay lão quản mảng giải trí, thế nào hả?

- Không được.

- Vì sao?

- Thiếu gia, đây là công việc không phải trò chơi. Yên tâm, vài ngày nữa sẽ có người đến gánh vác giúp, lúc rảnh rỗi cậu có thể tới chỗ Vương Nhược để thỏa mãn đam mê, còn chức giám đốc dự án này chắc chắn không thể đổi được.