Lệ Gia, Phu Nhân Lại Đi Hàng Yêu Phục Ma Rồi

Chương 1: Xuyên Vào Văn Mẹ Kế

Khi Nguyên Nhất giãy giụa tỉnh dậy từ cơn ngạt thở, cô chạm phải một đôi mắt lạnh lùng.

Chiếc cổ mảnh mai của cô đang bị chủ nhân của đôi mắt đó bóp chặt.

Cảm giác không thể thở được khiến Nguyên Nhất nghĩ rằng mình sắp chết thêm một lần nữa. Trong cơn tuyệt vọng, cô khép hai ngón tay lại rồi búng vào mạch trên tay người đang siết chặt cổ mình.

Dường như chủ nhân của bàn tay đó cảm thấy đau đớn, cuối cùng cũng buông cổ cô ra.

"Khụ khụ" Nguyên Nhất ôm lấy cổ, ho mấy tiếng, khí quản bị tổn thương khiến cô cảm thấy nóng rát mỗi lần hít thở.

Tên khốn!

Cô là một vị huyền y danh tiếng, chữa được những căn bệnh mà y học không thể chữa được, điều chỉnh âm dương phong thủy, được vô số người giàu sang quyền quý tôn kính, có bao giờ cô bị đối xử thậm tệ như vậy?

Bỗng dưng bị bóp cổ suýt chết một cách vô lý, Nguyên Nhất giận dữ, vung tay tát thẳng vào mặt người đàn ông.

"Cút xuống!" Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn khiến Nguyên Nhất sững người.

Đến lúc này, cô mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa hoa mà lạ lẫm.

Không chỉ thế, cô còn đang ngồi trên đùi một người đàn ông tuấn tú với khí chất lạnh lùng!

Hai người… quần áo xộc xệch, dây dưa với nhau, trước mắt cô là xương quai xanh và những đường nét cơ bắp của anh ta, trông vô cùng quyến rũ!

Trong ánh mắt phẫn nộ của người đàn ông, Nguyên Nhất chắc chắn mình đã thấy một tia ngượng ngùng vụt qua.

Nguyên Nhất hít sâu một hơi.

Đây là cảnh không cần trả phí vẫn xem được sao?

"Cái dáng vẻ không biết xấu hổ của cô thật khiến người ta ghê tởm." Ánh mắt khinh thường và ghét bỏ của người đàn ông hiện rõ, trên mặt anh ta vẫn còn dấu vết của cái tát.

"???" Nguyên Nhân thu lại ánh mắt tán thưởng.

Chiếm hời của cô xong còn dám tỏ vẻ?

Nguyên Nhất tức giận trước thái độ của anh ta, cô giơ tay định tát thêm lần nữa: "Chiếm hời của bà mà còn dám mắng à!"

Nhưng lần này, Nguyên Nhất không thành công.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, khi cô vung tay tát, anh đã ngửa đầu né tránh, cuối cùng ngón tay của Nguyên Nhất chỉ lướt nhẹ qua má anh.

Da cũng mịn ghê! Nguyên Nhất cảm nhận cảm giác mềm mại còn đọng lại nơi đầu ngón tay.

Người đàn ông dường như không ngờ cô thật sự dám tát anh, mà không, cô đã tát anh một cái rồi!

Cơn đau rát trên má khiến ánh mắt anh ngùn ngụt lửa giận: "Nguyên Y, nếu cô còn động vào tôi một lần nữa, tôi đảm bảo cô sẽ không nhận được đồng nào."

Nguyên Y?

Không phải là Nguyên Nhất!

Cái tên đó như mở ra một rào cản nào đó, truyền vào đầu Nguyên Nhất vô số thông tin.

Sau khi tiêu hóa hết thông tin, Nguyên Nhất im lặng nhìn lại thân hình đầy đặn của mình, cô kéo chiếc váy đang tuột nửa chừng lên rồi nhẹ nhàng rời khỏi đôi chân vững chãi của người đàn ông, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh để che giấu sự ngượng ngùng trong lòng.

Ánh mắt của Nguyên Nhất vô tình lướt qua một chỗ trên người anh ta. Chỗ đó vẫn rất yên ắng, khiến cô thầm nghĩ: “Không phải nói đàn ông đều bị chi phối bởi nửa thân dưới sao? Lẽ nào anh ta… bất lực?”

Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu, Nguyên Nhất liền vội gạt nó đi.

Tình huống hiện tại mới là điều nguy hiểm nhất!

Ầm ĩ mất nửa ngày, hóa ra cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết máu chó mẹ kế và con ghẻ, trở thành một nhân vật pháo hôi ác độc không sống nổi quá ba chương, được thiết lập chỉ để sinh con cho nam chính!

Ngay từ đầu câu chuyện, nguyên chủ vì không sống nổi nữa nên đã đến tìm nam chính Lệ Đình Xuyên, lấy lý do từ bỏ quyền nuôi con để đòi một nghìn vạn từ anh ta.

Hôm nay chính là ngày “giao dịch” của hai người.

Nhưng không ngờ, nguyên chủ vẫn có tâm địa gian trá, lại muốn quyến rũ Lệ Đình Xuyên thêm lần nữa trước khi ký thỏa thuận.

Nếu thành công, cô ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Lệ phu nhân! Khoản tiền nghìn vạn sẽ biến thành nghìn tỷ.

Khi Nguyên Nhất xuyên vào, đúng lúc nguyên chủ đang thất bại trong việc quyến rũ nam chính và suýt bị bóp chết.

Theo cốt truyện, sau đó nguyên chủ tức giận ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con và cầm lấy tấm séc một nghìn vạn bỏ đi, hoàn toàn quên mất cậu con trai đang ở nhà.

Hậu quả là các chủ nợ tìm tới nhà, không thấy cô liền trút giận lên cậu bé. Khi Lệ Đình Xuyên tìm thấy con trai, cậu bé đã hấp hối. Trong cơn phẫn nộ, Lệ Đình Xuyên trả thù tất cả, kể cả Nguyên Y, khiến cô ta bị gãy hết tay chân, hủy hoại toàn bộ gương mặt rồi chết trên đường bị đày ra nước ngoài.

Thật là xui xẻo khi xuyên vào nhân vật này!

Nhìn thấy sắc mặt Nguyên Nhất thay đổi, Lệ Đình Xuyên mất kiên nhẫn nói: “Ký đi, cầm tiền rồi cút.”

Hừ!

Nguyên Nhất còn đang tức tối vì phải đóng vai “kẻ chịu trận thế mạng,” nghe thấy lời khinh miệt đó, cô liền thu lại ánh mắt sắc lạnh, kiêu ngạo liếc xuống vị trí ngay trên ba tấc giữa hai chân nam chính rồi từ tốn giơ tay làm động tác ám chỉ chỉ có một xăng-ti-mét: "Hờ hờ, thứ rác rưởi."

Mặt Lệ Đình Xuyên tối sầm lại: “…”

Nguyên Nhất định giúp nam chính kiểm tra chân, nhưng thấy thái độ của anh ta, cô bèn thôi luôn ý định ngốc nghếch ấy.

Kể từ khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hai năm trước và trở lại làm chủ nhà họ Lệ, Lệ Đình Xuyên chưa từng bị ai nhục mạ như thế này. Cô ta muốn chết sao?!

Nhưng anh còn chưa kịp hành động, Nguyên Nhất đã nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ bỏ đi.

May là tầng một, không thì vẹo lưng mất! Cô mím môi, lẩn nhanh vào vườn.

Cô phải quay về cứu đứa trẻ. Bây giờ cô chính là Nguyên Y, cô phải ngăn mọi nguy cơ chết chóc ngay từ đầu!

Sau khi Nguyên Nhất đi, cấp dưới của Lệ Đình Xuyên vội vào phòng, thấy anh mặt mày đen kịt, áo quần xộc xệch ngồi trên xe lăn, trên mặt còn in vết đỏ.

“Lệ gia?” Nghiêm Trực, vệ sĩ số một kiêm trợ lý riêng của anh lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, lo lắng nhìn anh mà không dám nói gì.

Lệ Đình Xuyên chẳng thèm để ý, chỉ nhìn vào tờ thỏa thuận chưa ký, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nguyên Y, đồ đàn bà chết tiệt!!

____

Mười lăm phút sau, xe taxi dừng lại ở một khu ổ chuột.

Nguyên Y đang định trả tiền xe thì mới phát hiện trong túi nguyên chủ chỉ còn 16 nghìn.

“…” Nghèo thật! Cô bất giác hối hận vì không lấy tấm séc trên bàn.

Sau khi đóng cửa xe lại, Nguyên Y theo lộ trình trong ký ức của nguyên chủ, đi vào khu ổ chuột.

Vừa bước vào, cảnh tượng chật hẹp và bẩn thỉu khiến cô cau mày.

Nguyên Y nhanh chóng đi qua con hẻm, không quan tâm đến những ánh mắt mập mờ xung quanh. Khi cô lên tới tầng nơi nguyên chủ trọ, cô nhìn thấy năm, sáu người đang đứng vây quanh cửa nhà mình.

Cốt truyện dẫn đến cái chết của cô đã bắt đầu, ánh mắt Nguyên Y hơi híp lại.

“Đồ con hoang, con mẹ mày đâu rồi? Không trả tiền thì tao sẽ mang mày đi thế nợ!”

“Còn tiền thuê nhà nữa! Ba tháng rồi chẳng trả đồng nào cả!”

“Con đàn bà đó còn vay tao ba vạn, lần nào đòi cũng bảo lần sau, lần này phải trả đấy!”

“Thằng con hoang, mày không nói gì tao đánh chết mẹ mày bây giờ!”

Tiếng ồn ào đầy sự đe dọa vang lên xung quanh. Sắc mặt Nguyên Y trầm xuống, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, may mà cô đến kịp.

“Các người không được vào trong! Đây là nhà của mẹ con tôi!”

Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh, đôi tay nhỏ bé bám chặt vào cửa, như một con sói nhỏ răng nanh muốn ngăn cản đám người xâm nhập.

Đây chính là con trai của nguyên chủ sao?

“Đây là nhà tao! Hôm nay mẹ mày không trả tiền nhà thì cả hai mẹ con mày phải cút đi ngay!” Người chủ nhà mập mạp vừa nói vừa vung tay đánh về phía đứa trẻ.

Tuy nhiên, khi tay bà ta vừa vung lên thì đột nhiên không thể cử động được nữa.

“Tay tôi!” Người chủ nhà mập mạp la lên đau đớn, nhìn người phụ nữ đang nắm chặt tay bà ta với ánh mắt không thể tin được.

“Nguyên Y, mày dám đánh tao?”

Nguyên Y mỉm cười: “Nói thì nói, sao phải ra tay? Lại còn tỏ vẻ cứng rắn với một đứa trẻ, thật chẳng đáng mặt.”

Nói xong, cô thả tay ra.

Người chủ nhà mập mạp lập tức thu tay lại, sắc mặt bà ta tái nhợt, chỉ có bà ta biết rõ tay mình đau đớn đến mức nào khi bị Nguyên Y nắm chặt.

Bà ta ôm lấy tay rồi nhìn Nguyên Y với ánh mắt đầy sợ hãi.

Nguyên Y đứng chắn trước mặt đứa trẻ, liếc qua đám người đòi nợ của nguyên chủ bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Cô thầm nghĩ, giờ đây cô là Nguyên Y rồi, nợ mà không trả thì phải gánh hậu quả thôi!

Quả thật là một kết cục không thể tệ hơn!

“Các người muốn lấy tiền à? Giờ này ngày mai đến lấy.” Không ai nghe ra giọng điệu của Nguyên Y có bao nhiêu khó chịu.

Chỉ có đứa trẻ phía sau cô đang nhìn cô với ánh mắt suy tư.

Tiếc là Nguyên Y không để ý.

"Ngày mai? Mày lại định lừa tao nữa phải không? Chuẩn bị bỏ trốn à?" Người đòi nợ cơ bắp cuồn cuộn, nhìn cô với vẻ không tin.

Nguyên Y mỉm cười, lấy điện thoại ra bấm ba phím 110.

Trước khi cuộc gọi kết nối, cô bình thản nói với đám người: “Không tin à? Hay là gọi cảnh sát đến làm chứng nhé?”

Đám đàn ông to con lập tức bị đòn này làm cho choáng váng. Vì họ đều là dân xã hội nên chẳng ai muốn đυ.ng phải cảnh sát… Cuối cùng, người đàn ông cầm đầu vội vàng chỉ tay cảnh cáo cô rồi tức giận bỏ đi, miệng vẫn không ngừng mắng chửi.

Nhìn thấy đám người đó rời đi, Nguyên Y thầm nghĩ trong lòng, các người đâu biết là tôi đang cứu các người.

Theo như cốt truyện, đám người này đã từng hành hạ đứa trẻ trong quá khứ và nhận lấy kết cục không hề tốt đẹp.

Khi những kẻ gây rối đi hết, Nguyên Y mới quay sang nhìn bà chủ nhà mập đang tỏ vẻ vẻ khó chịu.

Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Tốt nhất bà nên đi gặp con gái mình ngay đi, nếu không bà sẽ phải hối hận cả đời đấy.”

Nguyên Y nhẹ nhàng xoay ngón tay, nhớ lại việc vô tình nhìn thấy số phận của bà chủ nhà trong lúc cắt mạch, cô cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút.