Đoàn Sủng: Kẻ Bị Ghét Bỏ Bỗng Trở Thành Bảo Bối Của Bộ Tộc Lông Xù

Chương 26

Bánh Trôi rêи ɾỉ hai tiếng, chiếc bánh tròn đột nhiên phồng lên, biến trở lại thành một viên bánh trôi tròn tròn, nó trở thành chủ động, ôm lấy ngón tay của Hạ Yến: "Oà" một tiếng khóc lớn: "Đau quá, Hạ Hạ, hu hu anh thật sự ghét em rồi sao!"

Hạ Yến luống cuống tay chân, muốn lau nước mắt cho Bánh Trôi, nhưng lại sợ không kiểm soát được lực đạo làm đau Bánh Trôi nữa, chỉ có thể lúng túng giải thích: "Anh không biết em ở đây, anh... anh không cố ý..."

Nước mắt Bánh Trôi lập tức ngừng lại, cười hì hì nói: "Em đương nhiên biết anh không cố ý rồi, em trêu anh thôi!"

Hạ Yến: "..."

Bánh Trôi không khóc nữa, nước mắt của nó chuyển sang cho Hạ Yến.

Hạ Yến mở to đôi mắt đẹp, trong mắt vẫn còn vẻ bối rối, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, rơi trên ga giường.

Nụ cười của Bánh Trôi lập tức biến mất, người luống cuống trở thành nó: "Hạ Hạ, sao anh khóc rồi? Em đùa quá trớn sao? Anh đừng khóc..."

Hạ Yến mím môi, cẩn thận nâng Bánh Trôi lên, nghẹn ngào nói: "Anh suýt nữa tưởng... đã làm em bị thương..."

Bánh Trôi nghe ra bí mật trong lời nói của Hạ Yến, hỏi: "Hạ Hạ đã từng làm ai bị thương sao?"

Hạ Yến cụp mi mắt xuống, nước mắt trên hàng mi theo động tác rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay, bắn lên lông tơ của Bánh Trôi.

Vẫn còn ấm áp, nhưng lại không cảm nhận được hơi ấm.

"Anh không cố ý làm tổn thương họ..." Giọng Hạ Yến nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đến cuối cùng gần như không thể nghe rõ cậu đang nói gì, động tác của cậu không dừng lại, vuốt ve Bánh Trôi từng chút một, dường như muốn xoa dịu cơn đau cho Bánh Trôi.

Bánh Trôi rất muốn tự tát cho mình một cái, đùa gì không đùa lại đi đùa kiểu này.

Ban đêm nó ngủ không được, lén lút đi vào phòng Hạ Yến, chỉ muốn nhìn Hạ Yến một chút, không nghĩ đến việc ở lại qua đêm, vô tình bắt gặp Hạ Yến đang gặp ác mộng.

nó muốn vỗ vỗ Hạ Yến, không ngờ Hạ Yến tỉnh lại, còn đè nó dưới lòng bàn tay.

Lúc đó đúng là đau thật, nhưng nó lập tức nghĩ đến việc mượn cớ này để làm cho Hạ Yến vui lên một chút, nhưng lại đùa một trò đùa không hay ho gì.

"Em không đau đâu." Bánh Trôi nói dối trắng trợn, nó ôm lấy ngón tay của Hạ Yến, cười hì hì hai tiếng: "Hạ Hạ không làm em bị thương đâu, là em không báo trước mà đến tìm anh, là lỗi của em."

Hạ Yến: "Không phải lỗi của em."

Cứ day dưa chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, họ cứ đẩy qua đẩy lại, thật sự muốn bàn bạc ra kết quả, có lẽ cả đời cũng không có kết quả.

Bánh Trôi chuyển chủ đề: "Hạ Hạ còn muốn ngủ tiếp không?"

Hạ Yến lắc đầu: "Anh không buồn ngủ, em muốn ngủ rồi sao?"

"Em cũng không muốn ngủ." Bánh Trôi cào cào lòng bàn tay Hạ Yến, đưa ra lời mời: "Em muốn dẫn anh đi một nơi, anh muốn đi không?"

...

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Yến bước ra khỏi phòng kể từ khi đến bộ tộc lông xù, sau khi đôi chân có thể đi lại được, cậu đã đi dạo quanh đây vài lần, và mới biết được, nơi cậu đang ở là lâu đài của Bánh Trôi, đây là nơi chỉ có vua của bộ tộc lông xù và người thân của ngài mới được ở.

Bánh Trôi dẫn Hạ Yến đến vườn hoa sau của bộ tộc lông xù, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Yến đến vườn hoa sau.

Lần đầu tiên đến, trong vườn tối om, chỉ có vài ngọn đèn đêm chiếu sáng ở góc, ánh sáng yếu ớt, dù hoa có đẹp đến mấy cũng trở nên ảm đạm.

Những người lông xù có thể nhìn thấy trong bóng tối, họ thích bóng tối, nếu không phải vì chiều theo ý Hạ Yến, họ thậm chí sẽ bỏ luôn mấy ngọn đèn đó.

Lần thứ hai đến đây, Hạ Yến nghi ngờ mình đã đến một khu vườn khác.

Trong vườn đèn đuốc sáng trưng, cứ cách hai mét lại có một ngọn đèn đêm chiếu sáng, khiến cả khu vườn sáng như ban ngày.

Khu vườn được xây dựng trong hang động, vô số đom đóm xua tan bóng tối trên trần hang.

Hạ Yến đứng giữa không gian ấy, bị ánh sáng rực rỡ làm cho hoa mắt, nhất thời không phân biệt được mình đến đây là để ngắm hoa hay là để ngắm đèn nữa.

Bánh Trôi không chỉ chuẩn bị một bất ngờ này.

"Hạ Hạ."

Hạ Yến cúi đầu nhìn Bánh Trôi, viên bánh trôi trong lòng bàn tay bỗng tỏa ra ánh sáng trắng ngà, còn chói mắt hơn cả ánh đèn và đom đóm xung quanh.

Hạ Yến đã không thể phân biệt được hình dáng ban đầu của Bánh Trôi nữa, cậu cảm thấy mình đang nắm giữ một quả cầu ánh sáng, ánh sáng này không nóng như vẻ ngoài của nó, khi ánh hào quang lướt qua cậu, vẫn mang lại cảm giác mềm mại y hệt như Bánh Trôi.

Quả cầu ánh sáng trắng phát ra giọng nói mềm mại đặc trưng của Bánh Trôi, gọi cậu: "Hạ Hạ."

Hạ Yến khẽ đáp: "Ừm."

Bánh Trôi: "Em như thế này sẽ không làm anh bị thương đâu, tương tự, Hạ Hạ cũng sẽ không làm tổn thương em."

Bởi vì từ tận đáy lòng chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương đối phương.

"Vì vậy, Hạ Hạ không cần phải xin lỗi về những chuyện không cần thiết."

Hạ Yến cảm thấy ấm áp trong lòng, chớp chớp đôi mắt cay xè, khẽ "ừm" một tiếng.

Bánh Trôi cười nói: "Em sẽ luôn ở bên cạnh Hạ Hạ, giúp anh xua tan mọi bóng tối."

Anh sợ bóng tối, em sẽ tìm kiếm mọi ánh sáng cho anh, thắp sáng hang động tăm tối.

Anh sợ ác mộng, em sẽ ở bên cạnh anh, mang đến cho anh sự an ủi ấm áp khi anh tỉnh giấc.

"Hạ Hạ, sau này bất kể chuyện gì xảy ra, đều phải nói với em ngay nhé."

Hạ Yến từ từ cúi đầu, trán chạm vào quả cầu ánh sáng ấy, cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.

"Được."

Bánh Trôi nắm lấy cơ hội đưa ra yêu cầu: "Để Hạ Hạ có người an ủi sau khi gặp ác mộng, sau này để em ngủ cùng Hạ Hạ nhé."

Hạ Yến: "Được."

Hạ Yến: "..."

Khi Hạ Yến phản ứng lại thì đã quá muộn, Bánh Trôi vui vẻ nhảy nhót trong lòng bàn tay cậu, đã ăn mừng được một nửa rồi.

Nếu lúc này mà rút lại lời hứa, Bánh Trôi chắc chắn sẽ khóc lóc om sòm.

Hạ Yến do dự một lúc, không rút lại lời.

Mặc dù tuổi thật của Bánh Trôi lớn hơn cậu vài trăm tuổi, nhưng Bánh Trôi trông chỉ là một viên bánh trôi thôi mà, tính cách cũng giống như một đứa trẻ vậy.

Cậu không nên vì tuổi tác mà có thành kiến với Bánh Trôi, đẩy Bánh Trôi ra xa.

...

Hạ Yến và Bánh Trôi ở trong vườn một tiếng đồng hồ, cả hai đều bắt đầu buồn ngủ, họ quay về phòng.

Sau khi đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, Hạ Yến không còn chống cự việc ngủ chung với Bánh Trôi nữa, cậu đặt Bánh Trôi lên gối của mình, trước đây, Bánh Trôi vẫn luôn ngủ ở đây, cậu ngủ rất ngay ngắn, sẽ không đè lên Bánh Trôi.

Sau nhiều ngày, hơi thở quen thuộc lại trở về bên cạnh, Hạ Yến không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

Bánh Trôi lăn một vòng, dựa sát vào tai Hạ Yến, khẽ nói: "Hạ Hạ chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hạ Yến nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hạ Yến lăn người trong giấc ngủ, đυ.ng phải một vật thể ấm áp rắn chắc, nguồn nhiệt quen thuộc không làm cậu tỉnh giấc, ngược lại còn khiến cậu thả lỏng hơn, đưa tay ra, ôm chặt lấy nguồn nhiệt ấy.

Trong bóng tối, một đôi mắt từ từ mở ra...