Tiểu Nhân Ngư Thế Thân Được Cưng Chiều

Chương 37

Tối qua Phó Chấp Tự tắm sớm, khi cậu gõ cửa, hắn đã tắm xong, cũng đã thay đồ ngủ. Tối nay hắn chưa kịp tắm, vẫn mặc đồ ban ngày.

Phó Chấp Tự ừm một tiếng, đứng dậy.

Ngu Duyên bỗng nâng váy lên, thắt thành chiếc nơ, váy liền ngắn lại, để lộ đôi chân trắng nõn, nếu thêm chút nữa là có thể thấy đồ lót bên trong.

Bước chân của Phó Chấp Tự khựng lại, gân xanh trên trán đập mạnh.

Nhóc con này đang làm gì vậy? Muốn quyến rũ hắn sao?

Trước đây ở các bữa tiệc, hắn cũng từng gặp những người muốn bám lấy hắn, cố ý làm dáng làm vẻ, thậm chí còn cố ý cọ cọ chân, lần nào hắn cũng né tránh, thậm chí còn không bao giờ để bọn họ xuất hiện trước mặt mình nữa.

Ngu Duyên hài lòng đi vài bước, vô tình lại đứng gần Phó Chấp Tự hơn, lúc này hắn đang định đi vào phòng tắm.

Đối phương đang nhìn cậu, giọng nói trầm thấp hỏi: "Cậu định làm gì?"

Ngu Duyên không để ý thấy gì kỳ lạ, lập tức đáp: "Làm việc."

Lát nữa vẫn phải dọn dẹp, váy dài quá cản trở, thắt lại sẽ tiện hơn nhiều.

Phó Chấp Tự: "?"

Cuối cùng Phó Chấp Tự cũng nhận ra mình đã hiểu nhầm, lại còn hiểu nhầm... Sang hướng khác vô cùng lệch lạc.

Tuy Ngu Duyên có hơi dính người, thích làm nũng, nhưng cậu chưa bao giờ thể hiện ý nghĩ nào như thế, cũng chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn không nên nghĩ về Ngu Duyên như vậy.

May mắn là hắn chưa kịp nói sai cái gì.

Ngu Duyên hoàn toàn không biết gì về chuỗi suy nghĩ phức tạp trong đầu Phó Chấp Tự. Thấy Phó Chấp Tự chuẩn bị đi tắm, cậu chỉnh lại váy, sau đó trở về phòng mình để tiếp tục sắp xếp hành lý.

Sau khi ngâm mình trong nước ấm, cơ thể cậu dễ chịu hơn nhiều, lấy lại sức lực tràn trề. Ngu Duyên nhanh chóng sắp xếp hết hành lý.

Nhìn căn phòng ngày càng đầy đủ, Ngu Duyên nằm trên giường, bắt đầu mơ mộng về ngôi nhà nhỏ tương lai của mình cùng với hệ thống.

Ngu Duyên: [Phải có một cái bồn tắm thật lớn, sau đó mua thật nhiều viên muối tắm để lúc nào cũng có thể ngâm mình.]

Hệ thống: [Mua luôn một căn biệt thự ven biển, trực tiếp ngâm mình ngoài biển luôn!]

Ngu Duyên: [Được, được!]

Ngu Duyên: [Phải có một người máy quản gia biết nấu ăn, tốt nhất là nấu ngon như Phó Chấp Tự.]

Hệ thống: [Người máy chắc chắn nấu ngon hơn anh ấy!]

Ngu Duyên: [Còn phải mang theo Tinh Tinh nữa. Không biết Phó Chấp Tự có chịu để tôi mang đi không…]

Hệ thống: [Đến lúc đó chắc Tinh Tinh đã lớn rồi, phải xem ý của nó. Chắc chắn Tinh Tinh sẽ dính cậu nhiều hơn, Phó Chấp Tự cũng nên hiểu dưa hái xanh không ngọt.]

Ngu Duyên: [Ừm, hy vọng anh ấy biết điều một chút.]

Lúc này, Phó Chấp Tự rất biết điều đang nằm trên giường sau khi tắm xong. Hắn mở khung trò chuyện với Ngu Duyên, nhìn qua mấy bức ảnh chụp món ăn mà cậu gửi cho hắn lúc trưa ở trên xe, định chọn vài món ngày mai nấu cho cậu.

Xem như một sự bù đắp cho những suy nghĩ đen tối vừa rồi.