"Cám ơn Hoàng hậu nương nương."
"Giờ này rồi mà còn gọi xa lạ như vậy?" Hoàng hậu trách yêu: "Chẳng lẽ không nên giống Thái tử gọi ta là mẫu hậu sao?"
"Cám ơn mẫu hậu!" Giang Lăng ngoan ngoãn đổi cách gọi.
Người phía dưới dựa theo mô tả của Giang Lăng đã chế tạo ra xe lăn, đưa đến cho Thái tử xem, lúc đó, Giang Lăng đang ăn điểm tâm do cung của Hoàng hậu đưa tới, nghe tin liền vội vàng bỏ điểm tâm xuống đi xem xe lăn do người thời này chế tạo.
Trong sân, Thái tử ngồi trên xe lăn, Phạm Đức đứng phía sau xe lăn, theo chỉ dẫn đẩy xe lăn.
Giang Lăng đi tới, sờ mó khắp nơi, tò mò không thôi: "Nhanh như vậy đã làm xong rồi?"
"Biết điện hạ cần dùng gấp, người phía dưới đã gấp rút chế tạo ra." Phạm Đức giải thích.
"Ta có thể đẩy thử không?"
Giang Lăng đi ra phía sau xe lăn, Phạm Đức nhường chỗ cho cậu Giang Lăng cẩn thận đẩy xe lăn đi vài bước, không hề có cảm giác cản trở.
"Thế nào?" Tiêu Thừa Quân hỏi.
"Thật là tuyệt vời!" Giang Lăng đầy mắt kinh ngạc, cậu đi đến trước xe lăn, ngồi xổm trước mặt Tiêu Thừa Quân, ngẩng đầu nhìn y: "Thuộc hạ của điện hạ đều thật lợi hại, làm tốt hơn ta tưởng tượng nhiều."
Xe lăn cổ kính, trang trọng, vừa đẹp mắt vừa thiết thực, rất phù hợp với khí chất của Thái tử.
"Thích không?"
Giang Lăng gật đầu lia lịa.
"Sau này có gì muốn thì cứ trực tiếp căn dặn, để bọn họ làm cho ngươi."
"Cần ta trả tiền không?" Giang Lăng nhớ, mua đồ trong xã hội loài người là phải dùng tiền.
"Không cần dùng tiền của ngươi, ta sẽ trả." Tiêu Thừa Quân không nhịn được, véo nhẹ lên má Giang Lăng.
Trong thời gian ngắn, đây không phải là lần đầu tiên Thái tử nói có y ở đây không cần dùng tiền của cậu, Giang Lăng xoa xoa má, đảo mắt, chợt hiểu ra: "Ta biết rồi, khi ra ngoài, phu quân phải trả tiền cho nương tử, nếu không sẽ khiến phu quân mất mặt, đúng không?"
Nam giới loài người dường như rất coi trọng mặt mũi và tôn nghiêm, Giang Lăng càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, vỗ ngực cam đoan: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi mất mặt!"
"Phụt—" Hoàng hậu nghe thị nữ thuật lại chuyện xảy ra ở Đông Cung, không nhịn được bật cười.
"Nương nương nên cười nhiều hơn, hà tất vì những kẻ không liên quan mà hao tâm tổn trí. Nay Thái tử điện hạ ngày một khỏe mạnh, Thái tử phi lại là người hiền dịu, ngày tháng an nhàn của nương nương còn ở phía sau." Cận Trúc thấy Hoàng hậu cuối cùng cũng giãn mặt, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi nói đúng, Thái tử bình an là tốt hơn hết thảy. Có Thái tử ở đó, đám người kia có giở trò gì cũng vô dụng. Thứ gì thuộc về con ta, vĩnh viễn không rơi vào tay kẻ khác." Hoàng hậu thu lại nụ cười, thong thả nhấp một ngụm trà.
"Trà Ngân Tiêm Sơn vụ thượng hạng này, cùng với mấy xấp gấm vóc kia, đưa đến cho Tiểu Lăng." Đặt chén trà xuống, Hoàng hậu nhẹ giọng phân phó.
"Dạ nương ngương." Cận Trúc đáp.
"Hôm nay chúng đã xuất cung rồi à? Tiểu Lăng tính tình hoạt bát, Thái tử chịu dẫn Tiểu Lăng ra ngoài dạo chơi, xem ra cũng rất quan tâm đến nó. Chờ chúng trở về, ngươi hãy đưa đồ sang đó, tiện thể xem xem bên ấy còn thiếu thứ gì."