"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu rằng: Định Quốc Công dựa quyền làm loạn, gây rối triều cương... tội đáng phải chém. Tuy nhiên, Thánh thượng rộng lượng nhân từ, xét công lao, miễn tội chết, phạt lưu đày tới U Châu, khâm thử."
Trên gương mặt tròn trịa, nhẵn nhụi của Đại nội tổng quản Cao Lư Trường không hề có biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía người đang quỳ trước mặt, giọng cao the thé nhắc nhở: "Triệu quản sự, còn không mau tạ ơn."
Sắc mặt Triệu Nhân không chút huyết sắc, hai hàm răng nghiến chặt, "Tạ chủ long ân." Chiếu chỉ trên tay hắn như nặng ngàn cân.
Chủ tử nay đã là cánh cung căng quá mức, Thánh thượng há lại không biết, vậy mà vẫn đày chủ tử đến nơi khổ lạnh như U Châu...
"Sinh tử có số." Trước giường bệnh, hàng mi dài của Giang Vọng Tân khẽ rủ xuống nơi thánh chỉ sắc vàng, đôi môi mỏng nhả từng chữ: "Triệu thúc không cần bận tâm." Triệu Nhân há miệng, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra, cuối cùng chỉ đành im lặng.
Lấy đâu ra việc dựa quyền làm loạn.
Chẳng qua là "chim tận cung tan" (*) mà thôi.
* "chim tận cung tan": chỉ việc khi chim đã bị săn hết thì cung tên trở nên vô dụng và sẽ bị bỏ đi hoặc phá bỏ.
Ánh mắt Giang Vọng Tân vượt qua bóng Triệu Nhân, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ còn lại hai chữ.
Nực cười.
Nếu có kiếp sau, cậu nguyện làm kẻ nhàn nhã phú quý, quyết không chen chân vào những tranh giành hỗn loạn này.
Tháng bảy năm Thiên Khải, Định Quốc Công trên đường lưu đày đến U Châu, bệnh tình càng ngày càng nặng, cuối cùng thuốc thang vô hiệu, chết tha hương nơi đất khách.
---
Giang Vọng Tân cả đời chịu khổ vì bệnh tật, đến những năm cuối gần như ngâm mình trong thuốc, cái chết với cậu chẳng khác nào giải thoát.
Chỉ là, cậu không ngờ mình chết rồi mà vẫn chưa chết hẳn.
Khi ý thức trở lại, Giang Vọng Tân chưa kịp suy nghĩ, mở mắt liền bị ánh sáng chói lóa đâm phải, cậu vô thức khép mắt lại.
Tiếng ồn ào ngay lập tức đâm vào tai.
"Liễu công tử, Liễu công tử, nơi này ngài thực sự không thể vào." "Hừ, chẳng lẽ ở Lãm Tinh Lâu còn có nơi mà bản công tử không thể vào?"
Lãm Tinh Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành, ai đến đây cũng là người giàu có quyền thế.
Lúc này, chưởng quầy của Lãm Tinh Lâu đang chắn trước một nam tử mảnh khảnh với gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, người này ánh mắt có chút phóng túng, trông như một kẻ phong lưu trụy lạc.
Liễu Duy liếc chưởng quầy, đuôi mắt xếch lên, mang theo chút khinh thường, tự cho mình là kẻ nhất kinh thành. Dù có ai hơn hắn, hắn cũng chỉ muốn hỏi thăm đôi câu, không tính là vô lễ.
Chưởng quầy mặt hiện vẻ khó xử, nhưng vị này chẳng phải kẻ dễ chọc. Kể từ khi một người trong cung từ quý nhân nhỏ bé thăng thành tứ phi, kẻ này càng thêm càn rỡ, ai bảo hắn có người cha tốt… có người tỷ tỷ tốt.
Nén xuống những cảm xúc lộn xộn, chưởng quầy nhanh chóng lấy lại nụ cười, cố làm ra vẻ cẩn trọng, tiến đến bên tai hắn thì thầm, "Người trong nhã gian đó là... của Giang gia Bắc Sáng..."
Chưa kịp nói hết, Liễu Duy đã hứng thú, "Ồ? Ngươi nói là tiểu thế tử Giang gia, mỹ nhân bệnh nổi danh nhất kinh thành kia sao?"
Giọng điệu khinh bạc cất lên, chưởng quầy âm thầm kêu khổ. Hắn quên mất đám công tử con nhà giàu này chẳng có mấy ai giữ mồm giữ miệng, còn ưa đặt những biệt danh nhạo báng. Hắn vội lên tiếng nhắc nhở: "Liễu công tử, xin thận trọng lời nói!"
Bên trong nhã gian, một tấm bình phong lớn ngăn bớt ánh sáng trong phòng, qua khe hở mơ hồ nhìn thấy một người ngồi dựa bên cửa sổ.
Thiếu niên tựa má lên bàn tay, ánh dương ấm áp ngày xuân soi lên khuôn mặt như ngọc, phủ một tầng sáng nhạt.
Sắc môi hơi nhợt nhạt, toát ra vẻ yếu ớt, như vừa qua khỏi cơn bệnh. Toàn thân bao phủ khí chất thanh tao, nhưng đôi mắt đào hoa lại lưu chuyển, áp chế đi vẻ bệnh tật, ngược lại mang theo một chút mỹ lệ bí ẩn.
Nghe những câu đối thoại quen thuộc như kiếp trước, Giang Vọng Tân khẽ rủ mi, ánh mắt lướt qua đường phố nhộn nhịp ngoài cửa sổ, chợt thấy ngẩn ngơ.
Ngón tay đặt bên hông khẽ động, rồi bấu mạnh vào đùi.
“Xì…” Một tiếng rên khẽ lọt ra từ đôi môi nhạt màu.
Đau thật.
Đây không phải là mơ.
Giang Vọng Tân buông lỏng tay, ngón tay trắng ngần như ngọc, khẽ vuốt qua nơi vừa bị bấm, ánh mắt từ kinh ngạc dần bình tĩnh lại.
Cậu… đã quay về thời niên thiếu rồi.
Ánh mắt Giang Vọng Tân loé lên, muôn ngàn suy nghĩ lướt qua.
Nực cười làm sao, đời trước cậu kéo theo tấm thân bệnh nhược, dốc hết sức lực chỉ để trợ giúp người kia đăng cơ, đến mức không tiếc đoạn tuyệt với trưởng huynh.
Nhưng ai ngờ.
Chồn cáo chết, chó săn bị mổ.
Cuối cùng cậu cũng chỉ đổi lấy kết cục chim tận cung tan, khách tử nơi đất khách quê người.
Ký ức bị thân tín phản bội, bạn bè quay lưng, huynh đệ ruồng bỏ cứ quanh quẩn trong đầu.
Giang Vọng Tân khẽ nhếch môi.
Đời trước cậu ngu ngốc đến mức nào mới phải chịu cảnh bi thảm như vậy.
Hàng mi Giang Vọng Tân cụp xuống, che đi ánh mắt tự giễu. Cậu bị thương từ nhỏ, ngực thường xuyên đau âm ỉ, khi cảm xúc biến động quá mạnh thậm chí còn hộc máu. Lúc này, cảm giác nghẹn ngào đã bắt đầu quẩn quanh trong lòng.
Nhưng nghĩ đến những ngày xưa kia khi cậu vẫn dùng tấm thân tàn phế này mà bày mưu tính kế, chạy trước chạy sau vì kẻ đó… Giang Vọng Tân suýt nghẹn một hơi không thở nổi.
Sau khi bình tâm một lát, Giang Vọng Tân mới kéo mình trở về thực tại, hồi tưởng lại đoạn đối thoại ngoài cửa xem là thời gian nào. Một lúc sau, cậu lộ ra vẻ mặt kỳ lạ — Hôm nay chẳng phải là ngày mà đời trước cậu quyết định đứng về phe Tuyên Vũ đế, tức Thất hoàng tử hay sao.
Lúc này, giọng nói kiêu ngạo của Liễu Duy đột nhiên vang lên, biến thành tiếng hét thảm.
Kẻ vừa cao ngạo phút chốc đã quỳ rạp dưới đất, đôi chân Liễu Duy run rẩy vì bị ép gối mạnh, mắt thấy người kia lại giơ chân, hắn gào lên: “A — Thất điện hạ, ngài không thể đối xử với ta như vậy, a tỷ của ta là Hiền phi!”
Thất hoàng tử tay chắp sau lưng, khoác áo bào thêu hoa văn mây, lụa gấm màu tím thẫm, thêu chỉ bạc kín đáo toát ra vẻ quý khí. Hắn cúi mắt nhìn kẻ đang quỳ dưới đất, giọng nói nhẹ nhàng: "Ồ, thế mẫu phi của bổn điện là Hoàng quý phi, ngươi định làm gì?"
Phía sau chưởng quầy quay mặt đi, không nỡ nhìn. Vị Liễu công tử này đúng là hồ đồ, biết rõ trong phòng là ai mà vẫn muốn xông vào, còn buông lời thô bỉ, miệng mồm bậy bạ, cứ muốn vào xem mỹ nhân.
Đúng lúc Thất hoàng tử tới đây.
Chưởng quầy âm thầm thở dài: Đừng nói vị này, ngay cả tiểu thế tử trong phòng cũng không phải người mà Liễu Duy có thể chọc tới.
Hiền phi tuy là con nhà thương nhân, nhờ sắc đẹp mà được phụ thân đưa vào cung và được Hoàng thượng sủng ái phong làm phi.
Giang gia Bắc Sáng là Hầu phủ Vạn Hộ, cái tên này đủ sức răn đe biết bao kẻ tiểu nhân. Đúng là Liễu Duy đầu óc nông cạn nên mới không biết trời cao đất dày.
Liễu Duy cúi gằm mặt, đám tuỳ tùng của hắn sớm đã bị người của Thất hoàng tử chế ngự, không chút sức phản kháng, chỉ có thể quỳ phục nhận tội, "Là… là tiểu nhân sai, không biết nơi này là của ngài, xin Thất điện hạ tha thứ."
Thất hoàng tử nhếch môi: "Cút đi."
Vừa dứt lời, tuỳ tùng của Liễu Duy được thả ra, lật đật chạy đến đỡ công tử nhà mình rời đi. Trước khi đi, Liễu Duy còn hung hăng liếc nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy mặt tỉnh như không, chẳng hề lo lắng Liễu Duy ghi thù, vì phía sau Lãm Tinh Lâu này đã có người chống lưng.
Khi đám người rời đi, hắn cười tươi đón Thất hoàng tử: "Điện hạ, tiểu thế tử đã đợi lâu rồi." "Ồ?" Thất hoàng tử nở nụ cười, nét mặt mang vẻ thân quen, "Vọng Tân lúc nào cũng đến sớm thế." Dứt lời, hắn nhấc chân định mở cửa vào nhã gian, không ngờ cửa phòng bỗng bật mở, hắn ngẩn ra.
Hai ánh mắt giao nhau, không lời nào được thốt ra.
Giang Vọng Tân lặng lẽ nhìn bóng hình quen thuộc trước mắt, chỉ thấy lạ lẫm.
Lâm Diễm.
“Sao thế?” Thấy cậu không mở lời, Lâm Diễm cất tiếng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Diễm cảm thấy người trước mặt hôm nay có chút khác lạ, giống như khi họ mới gặp nhau lần đầu. Từng lớp băng lạnh giá xa cách lại một lần nữa hiện ra, như dựng lên một bức tường ngăn cách giữa họ.
Lâm Diễm lộ vẻ dò xét.
Hắn luôn biết Giang Vọng Tân là người lạnh nhạt, nay hai người qua lại đã ba năm, Lâm Diễm vẫn luôn đối xử hòa nhã, không coi trọng thân phận, nhờ đó mà quan hệ cũng thêm thân thiết.
Gần đây, Lâm Diễm cảm thấy Giang Vọng Tân có vẻ thay đổi thái độ với mình, chắc chẳng bao lâu nữa cậu sẽ hoàn toàn là người của mình.
Quả thật, đời trước Giang Vọng Tân cũng đúng như Lâm Diễm dự đoán, từ sau lần gặp mặt này liền bắt đầu hết lòng bày mưu tính kế, không ngừng phò tá, để rồi Lâm Diễm cuối cùng lên ngôi cửu ngũ.
Nhưng niềm tin đến một ngày cũng sẽ trở thành ngờ vực, mọi thứ năm xưa đều biến mất.
"Vọng Tân?"
Giang Vọng Tân cảm thấy đau đầu như muốn nứt, bên tai là giọng nói của Lâm Diễm, thoang thoảng hương tô hợp lan đến. Thấy tay Lâm Diễm sắp đặt lên vai mình, Giang Vọng Tân ôm lấy ngực, lùi về sau.
Thấy cậu tránh đi, Lâm Diễm thoáng nhíu mày rồi thả lỏng, giọng đầy quan tâm: "Có phải không khoẻ ở đâu?" Giang Vọng Tân sắc mặt tái nhợt, giọng khàn đặc: "Không có gì, tạ ơn điện hạ quan tâm."
Vì Giang Vọng Tân lui bước, Lâm Diễm thuận thế tiến vào phòng, hai người đứng ở cửa, Giang Vọng Tân bị hắn chặn lại, "Lâu nay sao lại xa cách như vậy, chẳng phải đã bảo cứ gọi thẳng tên là được."
Thật ra, cũng không phải gọi thẳng tên, người có thân phận như hắn từ nhỏ đã có chữ tự. Diễm, có nghĩa là ngọc đẹp, Hoàng thượng đặt tên tự Hoàn Quân cho hắn. Bình thường Giang Vọng Tân gọi hắn bằng tên tự.
Giang Vọng Tân cúi đầu, cảm giác nghẹn ngào chưa kịp dịu đi.
Thấy cậu không đáp, Lâm Diễm thở dài, "Chuyện lần trước, Vọng Tân không cần để ý, ý nguyện của ngươi mới là quan trọng."
Vài ngày trước Giang Vọng Tân đến phủ Thất hoàng tử, tình cờ gặp Bát hoàng tử cùng mẫu thân với Lâm Diễm. Người này giả vờ vô tình hỏi han về mối quan hệ giữa cậu và Thất hoàng tử, cuối cùng còn bày tỏ rõ ràng.
Giang Vọng Tân sau mấy ngày suy nghĩ trong phủ, liền nhận lời mời của Thất hoàng tử.
Lúc này, lời nói của Lâm Diễm không khác gì lấy lùi làm tiến.
Đời trước, dù Giang Vọng Tân cũng mơ hồ nhận ra ẩn ý trong lời nói, nhưng cậu không muốn nghi ngờ bằng hữu của mình, chỉ đành tảng lờ, thậm chí còn thấy áy náy vì người bạn đã suy nghĩ cho mình, càng thêm kiên định muốn đáp lại lời mời.
Nhưng bây giờ…
Giang Vọng Tân đột nhiên ho kịch liệt, lời Lâm Diễm dừng lại, vẻ mặt thoáng thay đổi, "Gọi đại phu, nhanh!" Hắn tiến lên lần nữa, Giang Vọng Tân chợt co người lại, cơn ho xé lòng, từng giọt máu đỏ rơi xuống vạt áo xanh.
Màu đỏ tươi chói mắt, đâm sâu vào mắt Lâm Diễm.
"Máu..." Lâm Diễm biết rõ thân thể Giang Vọng Tân yếu ớt, trước đây từng thấy cậu phát bệnh, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến thế. Hắn chợt có chút hoảng loạn, không còn để ý đến cuộc đối thoại ban nãy.
Nhưng hắn không nói, Giang Vọng Tân lại lên tiếng, một tay cậu ôm lấy ngực, tay kia che môi.
Máu đỏ len qua kẽ ngón tay, loang ra vết máu, giọng nói thoi thóp vang bên tai, từng chữ như dồn hết hơi sức: "Thân thể ta thế này, e là không thể vì điện hạ mà chia sẻ ưu sầu."
Không muốn.
Cậu không muốn bước lên con đường không lối về đó.
Đấu tranh đoạt vị, một đi không trở lại, phản bội và cô độc không đáng bận tâm, đời trước Giang Vọng Tân đã thấu hiểu.
Có lẽ Lâm Diễm cũng đã nhìn thấu bản tính của cậu, mới có thể âm thầm lôi kéo như vậy. Không cưỡng ép, hết sức vòng vo, lại còn lấy tình cảm làm cớ, như lúc này đây.
Lâm Diễm nói tiếp: "Vọng Tân nói gì vậy."
Hắn nhíu mày, "Để ta đưa ngươi đến y quán." Giao tình bao năm không phải giả dối, lúc này Lâm Diễm thực sự lo lắng cho sức khỏe của Giang Vọng Tân.
Giang Vọng Tân không nhìn hắn nữa, ánh mắt di chuyển, bất chợt liếc thấy góc vạt áo đen.
Bóng dáng thấp thoáng trong hành lang in vào mắt cậu, đột nhiên cậu lên tiếng: "Ca."
Giọng khẽ khàng, nhưng bóng người kia dừng lại, đôi mắt phượng dài hẹp quét tới. Nhã gian rối loạn, trong cảnh hỗn loạn, Giang Vọng Tân đối diện với ánh mắt bình thản mà sâu thẳm đó.
Giang Nam Tiêu hôm nay đến Lãm Tinh Lâu làm việc, không ngờ gặp Giang Vọng Tân, mà lại là Giang Vọng Tân trong tình cảnh thê thảm này.
Cậu trông có vẻ rất khó chịu, mồ hôi thấm ướt áo, mái tóc ẩm ướt dán vào má, như sắp không đứng nổi.
Giang Vọng Tân đưa bàn tay dính máu ra.
"Ta muốn về phủ."
Giang Vọng Tân cũng không ngờ gặp Giang Nam Tiêu ở đây.
Huynh trưởng của cậu.
Đời trước hai người vì Thất hoàng tử mà cắt đứt, không gặp nhau nữa.
Không biết khi tin tức cậu bị lưu đày đến tai ca ca, người ấy có nghĩ về cậu không, nghĩ đến… đệ đệ cứng đầu không hiếu thuận này.
Giang Vọng Tân chưa kịp nghĩ gì thêm, một mùi hương lạnh lẽo như tuyết phủ bao lấy cậu, thân thể bỗng nhiên lơ lửng, cậu bị người khác bế lên.
Cậu khẽ kêu một tiếng, tay vô thức quàng qua cổ người kia, nhìn người đang bế mình.
Giang Nam Tiêu cúi mắt, ngũ quan của y góc cạnh sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng, ánh mắt thản nhiên nhìn người đang ngoan ngoãn trong lòng.
Thật nhẹ.
So với hồi nhỏ không nặng thêm bao nhiêu, không biết dùng cơm ở đâu rồi.
Còn nữa…
Sao lại gọi y là ca?
Giang Vọng Tân chưa bao giờ gọi “ca”.
Nhưng lúc này, Giang Vọng Tân không chỉ gọi, mà còn gọi nhiều lần.
Bị một người có thể tin cậy ôm vào lòng, Giang Vọng Tân buông bỏ phòng bị, tựa đầu vào ngực đối phương, "Chúng ta về nhà thôi, ca." "Vọng Tân..."
Lâm Diễm đúng lúc lên tiếng, Giang Vọng Tân đã nhắm mắt, cả người rũ mềm tựa vào l*иg ngực Giang Nam Tiêu.
Hắn dừng lại một chút, rồi ngước mắt nhìn Giang Nam Tiêu.
Theo hắn biết, hai người này dù là huynh đệ nhưng không hề thân thiết, lý do ai cũng hiểu.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm hắn thấy hai người họ thân cận như vậy.
"Giang tướng quân," Lâm Diễm mở lời trước, "Vọng Tân vừa rồi thân thể không khoẻ, cần nhanh chóng điều trị." Giang Nam Tiêu gật đầu đáp lễ.
Y nhẹ gật đầu, ôm người rảo bước ra ngoài.
Rời khỏi Lãm Tinh Lâu, Giang Nam Tiêu cảm nhận người trong lòng phút chốc buông lỏng toàn thân.
Giang Vọng Tân từ từ mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Giang Nam Tiêu.
"Huynh trưởng…" Giang Vọng Tân khẽ nói.
Giang Nam Tiêu nhìn cậu, ánh mắt chạm nhau, bị người khác ôm thế này khiến cậu hơi mất tự nhiên.
Cậu đang định quay đi, liền nghe giọng nói vang lên từ trên đầu: "Sao lại không gọi ca nữa?"