Pheromones vị chanh xanh...
Mồ hôi mỏng manh chảy dọc theo mặt bên của Hứa Đào, cậu ta cảm thấy đầu óc mơ hồ, suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi nhớ ra đây là mùi pheromones của Chung Thải, cậu đã từng ngửi qua một lần, chính là vào ngày hôm đó cậu say rượu.
Mọi người đều nói alpha có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng omega cũng không kém, với mối quan hệ giữa hai người họ như vậy, ngay cả Tạ Yến Xuyên cũng không thể chịu đựng được khi có pheromones của omega khác dính vào người cậu.
Có đến mức đó không…
Nhưng cũng có thể là do Tạ Yến Xuyên đã quen với việc làm người ở vị trí cao, không thể chấp nhận bất cứ thứ gì liên quan đến mình bị người khác chạm vào.
Hứa Đào chớp mắt nói: “Đây là pheromones của đồng nghiệp, làm việc chung thì khó tránh khỏi bị dính một chút.”
Nghe vậy, Tạ Yến Xuyên lại cắn một cái vào Hứa Đào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu, vẫn còn chưa tỉnh rượu hẳn, giọng nói có chút chậm chạp: “Omega nào mà lúc nào cũng tỏa ra pheromones? Chắc chắn hắn không phải là một omega bình thường, cậu tránh xa hắn một chút.”
Hứa Đào không nhịn được mà bật cười, xoa xoa trán Tạ Yến Xuyên: “Anh sao mà say đến thành ra thế này?”
Chung Thải rõ ràng là không biết uống rượu, giống như cậu, hoàn toàn mơ hồ, tính cách lại cẩu thả, không có chút tính toán nào.
Tạ Yến Xuyên nhíu mày, đẩy tay Hứa Đào ra: “Tôi không đùa với cậu đâu.”
Hứa Đào không muốn cãi vã với người say rượu: “Được rồi, được rồi, tôi đồng ý với anh là được.”
“Ừ.” Tiết Kiêu Xuyên thu lại vẻ sắc bén trong ánh mắt, cúi đầu, môi lưỡi chậm rãi liếʍ qua xương quai xanh của Hứa Đào.
Hứa Đào cũng không biết tại sao Tạ Yến Xuyên say rượu mà sức lực còn lớn như vậy, anh ta không mệt sao?
Hay là do mình luôn an ủi tinh thần cho anh ta trước khi làm việc đó, vì vậy mình mới mệt như thế?
An ủi tinh thần thực sự là một việc tốn nhiều sức lực.
Sau khi xong xuôi, nằm trên giường một lúc, Tạ Yến Xuyên ngồi dậy, lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc bên cạnh giường và châm lửa.
Hứa Đào tựa vào gối nằm trên giường không muốn động đậy, tóc rối bời dính vào trán, vì vận động nên mặt cậu đầy mồ hôi, làn da tỏa ra vẻ quyến rũ mê hoặc.
“Hứa Đào.” Tạ Yến Xuyên đột nhiên gọi cậu một tiếng.
Hứa Đào không muốn để Tạ Yến Xuyên lại nghĩ mình nằm như một cái xác, liền khẽ “Ừm” một tiếng.
“Vài ngày nữa tôi có thể sẽ đi đến hệ tinh Trí Khoa, có một nhiệm vụ quân sự tiêu diệt những kẻ cướp tinh cầu.” Tiết Kiêu Xuyên nói thẳng vào vấn đề.
“Ừm?” Hứa Đào vẫn nhắm mắt, giọng nói lười biếng: “Mới nhậm chức đã đi nhận nhiệm vụ à?”
Tạ Yến Xuyên đột nhiên cười một cái: “Cậu còn biết tôi mới nhậm chức à?”
“Danh tiếng của anh lớn như vậy, muốn không biết cũng khó, ừm... tôi còn thấy trên mạng sao, nhìn thấy anh phát biểu trong buổi họp báo.” Hứa Đào nói, “Nói rất hay.”
“Cậu cứ bảo tôi chuyển lời cảm ơn đến thư ký của tôi, nói cô ấy viết thông cáo rất tốt.” Tạ Yến Xuyên đáp lại.
“À... hóa ra đó không phải là anh thực sự phát biểu.” Hứa Đào nói.
“Thỉnh thoảng có nhưng buổi họp báo này chỉ là làm cho công chúng xem thôi, câu hỏi của phóng viên đều là sắp xếp trước.” Phát biểu như vậy đối với Tạ Yến Xuyên mà nói chỉ là lãng phí thời gian, mấy lời chỉ nói về sự đóng góp cho sự phát triển liên minh, phúc lợi công dân, toàn là những lời sáo rỗng, mà công chúng lại thích những lời sáo rỗng nghe vào tai dễ chịu này.
Anh có thể tự viết phát biểu, nhưng chắc chắn sẽ không tinh tế, hùng hồn như cô thư ký chuyên viết văn bản đó. Chuyên môn vẫn nên để cho người chuyên môn làm thì tốt hơn.
“Hôm đó tôi nhìn thấy anh phát biểu với vẻ mặt rất chân thành, thật sự bị anh lừa rồi.” Hứa Đào mở mắt một chút.
Tạ Yến Xuyên không quan tâm, cười cười: “Chỉ là một chủ tịch quốc hội, đâu đến mức vui vẻ như vậy.”
Hứa Đào nghĩ đến lời Hứa Sĩ Thành đã vô tình nói về chức vụ liên minh trưởng trước đây, nhìn thái độ của Tạ Yến Xuyên đối với vị trí chủ tịch quốc hội, có lẽ anh ta không thật sự muốn làm Tổng chỉ huy liên minh đâu...
Nhưng như Hứa Việt nói, dù Tạ Yến Xuyên thật sự muốn lên làm tổng chỉ huy liên minh thì cũng phải là chuyện của vài chục năm sau.
Taj Yến Xuyên lại mở miệng: “Lần này ra ngoài, tôi hy vọng cậu có thể đi cùng.”
Anh tự thấy vị trí chủ tịch quốc hội không có gì đặc biệt, nhưng những người trong liên minh khác lại không nghĩ vậy, để Hứa Đào ở lại Tinh Đô vẫn luôn không an toàn, chi bằng để cậu đi cùng mình.
“Được, trước hai ngày cậu bảo tôi biết ngày xuất phát.” Việc đi theo Tạ Yến Xuyên ra ngoài đã được ghi trong thỏa thuận hôn nhân, Triệu Thiệu Khang còn đặc biệt nhắc tới, Hứa Đào đâu có quên.
Tiết Kiêu Xuyên gật đầu: “Ừ.”
Mấy ngày sau, khi Hứa Đào xin nghỉ, Lô Vãn rất hào phóng chấp nhận đơn xin nghỉ của cậu mà không hỏi lý do cụ thể.
Có lẽ cô ấy vẫn nghĩ Hứa Đào xin nghỉ để đi du lịch, bảo cậu trong thời gian nghỉ ngơi này hãy thư giãn một chút.
Nếu thật sự đi du lịch thì tốt quá rồi…
Hứa Đào từ nhỏ đã sống cuộc sống bình lặng, chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm nào, điều nguy hiểm nhất chỉ là gặp phải mấy tên dê xồm mà thôi.
Hứa Đào chỉ thu xếp vài bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, nhét vào một chiếc vali nhỏ.
Tạ Yến Xuyên cũng bảo cậu mang ít đồ đi.
“Hứa Đào, cậu có muốn mặc quân phục như mọi người không?” Tiết Kiêu Xuyên gõ cửa, sau khi được phép vào liền hỏi Hứa Đào.
“Được thôi.” Hứa Đào hiểu ý của Tạ Yến Xuyên, cậu vốn không thích thu hút sự chú ý, nếu trong quân đội mà chỉ có mình cậu mặc thường phục, chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán.
Tạ Yến Xuyên ra lệnh cho Tiểu Thất mang quân phục đã chuẩn bị sẵn trong phòng của Hứa Đào tới.
Quân phục dành cho Hứa Đào là loại quân phục của lính bình thường, không có quân hàm gì đặc biệt.
Hứa Đào có dáng người cao ráo, thắt lưng được thắt chặt, quân phục vừa vặn, mũ quân đội đội lên đầu làm tôn lên vẻ nghiêm túc và lạnh lùng, khiến cậu trông càng thêm lạnh lùng, khó gần.
Cảm giác như một đóa hoa cao lạnh, không thể bị xâm phạm.
Hứa Đào nhìn mình trong gương, cảm thấy có chút không quen, trông quá nghiêm túc và chỉnh tề…
Cậu nghĩ Tạ Yến Xuyên có thể cũng nghĩ như vậy.
Anh nhìn Hứa Đào trong quân phục một lúc lâu, sau đó hạ mắt xuống, tiến lại gần sửa lại cổ áo cho cậu.
“Thật ra không mặc quân phục cũng được.” Tạ Yến Xuyên đột nhiên nói.
“À?” Hứa Đào mặc dù cảm thấy mặc quân phục có chút không quen, nhưng so với việc bị mọi người chú ý, cậu không muốn thu hút sự quan tâm quá mức.
Hứa Đào lắc đầu: “Thôi, vẫn mặc đi.”
Tạ Yến Xuyên tôn trọng ý kiến của cậu.
Hai người thu xếp hành lý xong, rồi xuống tầng hầm dưới của biệt thự, lái tàu vũ trụ đến quân bộ.