Chuẩn bị xong xuôi, họ cùng nhau bước vào
"Đường Đường, cậu chắc là chúng ta sẽ tìm được trứng vịt chứ?" Xuân Hiểu hỏi, trong giọng có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ có."
Trong đầu, Tô Đường âm thầm gọi hệ thống:
"Đoàn Đoàn, tôi muốn sử dụng ngôi sao may mắn."
[Đinh! Đã tiêu hao một ngôi sao may mắn, chúc Đường Đường may mắn nha!]
Tô Đường cũng không biết ngôi sao này có thực sự hiệu quả hay không, nhưng giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thử vận may.
Cô siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy kiên định.
Bất kể thế nào, nhất định phải tìm được!
Thực tế chứng minh, ngôi sao may mắn thực sự có tác dụng!
Vừa bước vào bãi lau sậy, Tô Đường đã phát hiện một ổ trứng vịt!
Cô phấn khích vẫy tay gọi Xuân Hiểu:
"Xuân Hiểu, lại đây xem này!"
Hai cô gái nhìn nhau, bật cười đầy vui sướиɠ.
Mắt Xuân Hiểu rưng rưng nước mắt:
"Đường Đường, đúng là có trứng vịt thật!”
Tô Đường cẩn thận đếm số trứng trong ổ, tổng cộng có mười lăm quả, quả nào cũng to và đẹp.
"Năm xu một quả, vậy đây là bảy hào rưỡi rồi đấy! Xuân Hiểu, mau cất đi thôi!"
Xuân Hiểu gật đầu, dùng hoa lau khô xếp một lớp dày dưới đáy giỏ, sau đó nhẹ nhàng đặt trứng vịt lên trên.
Những cánh lau mềm mại bao bọc trứng vịt, không lo bị vỡ khi đi đường.
Từ đây, ngôi sao may mắn bắt đầu phát huy tác dụng.
Họ liên tiếp tìm được nhiều ổ trứng vịt, còn nhặt được vài quả rơi rải rác dọc đường. Tổng cộng đã gom được hơn bảy mươi quả.
Giỏ của Xuân Hiểu đã đầy ắp, cô phải chuyển bớt sang giỏ của Tô Đường.
Tô Đường tin chắc đây là công dụng của ngôi sao may mắn, vì nếu nhặt trứng dễ dàng như vậy, chắc chắn đầm cỏ lau này đã đông người đến từ lâu. Làm gì còn phần cho họ?
Tuy nhiên, trong khi hai cô gái say sưa nhặt trứng, có một nhóm người đang lặng lẽ quan sát họ từ xa.
"Đại ca, hai nữ đồng chí này vận khí cũng thật tốt."
"Ừm."
Theo hướng phát ra tiếng nói, có thể thấy một đôi mắt sắc lạnh ẩn dưới vành mũ, đang chăm chú dõi theo từng cử động của Tô Đường.
Đúng lúc này, bất ngờ vang lên một tiếng kêu vui sướиɠ:
“Xuân Hiểu, đây là một ổ vịt con!”
Những chú vịt con phủ đầy lông vàng mềm mại, kêu chiêm chϊếp, trông vô cùng đáng yêu.
Chúng đi không nhanh, nhanh chóng bị Tô Đường tóm gọn.
"Một, hai, ba… sáu con! Một con vịt con có thể bán được bao nhiêu nhỉ?"
Xuân Hiểu đáp:
"Hai hào rưỡi. Lần trước mẹ mình đi hỏi rồi."
Cả ổ vịt này, nếu bán hết, có thể được hơn một đồng bạc.
Tô Đường cười thỏa mãn, đôi mắt phượng cong cong, khóe môi nhếch lên đầy vui vẻ. Cô đeo giỏ vịt con lên lưng, hào hứng bước tiếp.
"Đại ca, tôi đã nói mà, nữ đồng chí này vận khí quá tốt."
Đôi mắt lạnh lùng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, chỉ quét qua một cái, người kia lập tức ngậm mồm.
Tất nhiên Tô Đường và Xuân Hiểu chẳng hề hay biết, vẫn kéo nhau tiếp tục đi tìm.
Bãi lau sậy rậm rạp với những lối mòn do nhiều người qua lại tạo ra.
Hai cô gái chỉ dám đi theo đường mòn, không dám bước vào những chỗ cỏ lau chưa ai đυ.ng tới.
Đi chưa được bao xa, Xuân Hiểu lại nghe Tô Đường hô lớn:
“Xuân Hiểu, ở đây nhiều cá lắm này!”
Xuân Hiểu vội chạy đến, nhìn theo hướng Tô Đường chỉ. Đúng thật, có rất nhiều cá trắm cỏ bơi ngay trước mắt, không hề sợ người.
Xuân Hiểu nuốt nước bọt. Không chỉ nhiều, mà mấy con cá này còn rất to khỏe.