Tô Đường trợn mắt, phồng má hỏi: “Thoát bằng cách nào? Tiêu chuẩn của các người là gì?”
[Xin chủ nhân tự mình tìm hiểu.’]
“Hừ.”
Sau khi suy nghĩ, Tô Đường quyết định dùng chiêu “lấy độc trị độc.”
----
Cô đứng trước cửa nhà chú út, gọi: “Thím út ơi.”
Ra mở cửa là con gái lớn của thím út, Tô Tố Đan.
Tô Đường không thân với những người nhà họ Tô, ngày thường cũng chẳng mấy khi qua lại.
Cô chỉ biết rằng, dù Tố Đan có cha mẹ và em trai, nhưng cuộc sống cô bé còn khổ hơn cả mình.
“Tố Đan, mẹ em đâu?”
Tố Đan cúi đầu, mái tóc dày rủ che kín mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ ánh mắt thế nào.
Tô Đường còn chưa kịp nghe Tố Đan trả lời, sau lưng đã vang lên một giọng nói:
“Tô nha đầu, cháu qua làm gì thế?”
Người vừa tới là Tô Quốc Hoa, chú út của cô.
Ông đặt đòn gánh xuống, mang theo mùi phân bốc lên, chắc hẳn vừa gánh phân về.
“Chú út, cháu tìm thím út ạ.”
Tô Quốc Hoa ngạc nhiên, khuôn mặt thoáng chút khó hiểu, nhưng không hỏi thêm gì
“Bà ấy ở trong nhà, vào đi.”
----
Từ khi ông cụ nhà họ Tô qua đời, ba anh em nhà này đã gia sản.
Cha của Tô Đường, Tô Quốc Hạ, sống ở huyện thành. Hai người còn lại, Tô Quốc Hoa và Tô Quốc Trung, mỗi người tự xây một căn nhà ngói ở quê.
Trước cửa nhà là một sân phơi nhỏ, trên sân phơi đầy bắp ngô vừa thu hoạch từ mảnh ruộng tự trồng.
Từ trong bếp, Trương Liên Hoa bước ra, giọng nói to như chuông chỉ đạo con gái:
“Tố Đan, đi cho gà ăn đi.”
Khi quay đầu lại nhìn thấy Tô Đường, sắc mặt bà lập tức thay đổi, trở nên thân thiện hơn hẳn.
“Tô nha đầu, có chuyện gì sao?”
Tô Đường làm bộ ấm ức, mắt ngấn nước nói:
“Thím út, mọi người trong thôn đều nói cháu quyến rũ thanh niên trí thức Lam. Cháu thật sự không chịu nổi nữa mới qua tìm thím. Rõ ràng cháu nhảy xuống sông để cứu thanh niên trí thức Diệp, vì thế mà sốt hai ngày liền, chưa đòi tiền thuốc men đã là tốt lắm rồi, thế mà cô ta lại đi khắp nơi bôi nhọ cháu.”
Câu chuyện này chỉ có chữ “tiền thuốc men” là khiến Trương Liên Hoa chú ý.
Tiền thuốc men? Đó là tiền!
Ánh mắt Trương Liên Hoa nhìn Tô Đường giống như đang nhìn một thần tài tự đưa đến cửa.
“Tô nha đầu, cháu nói rõ cho thím nghe xem nào. Con cháu nhà họ Tô không thể để người khác ức hϊếp được!”
Trương Liên Hoa nói đầy vẻ căm phẫn, nhưng trong lòng bà đã tính toán xem có thể vòi được bao nhiêu tiền.
Tô Đường bèn kể lại việc mình cứu Diệp Diêu, nhưng lại bị bôi nhọ thành quyến rũ Lam Chiếu Tiên.
“Thím út, cháu hoàn toàn không thích anh ta. Đến giờ mà anh ta còn chưa về được thành phố, nhà chắc chắn không có tiền. Cháu không muốn gả cho loại người đó!”
Trương Liên Hoa phun một ngụm nước bọt:
“Từ trước đến giờ cứ tưởng cô Diệp Diêu kia là người tốt, hóa ra cũng chỉ là thứ tâm đen như nhọ nồi! Cháu đừng sợ, chuyện này thím sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Tô Đường sụt sịt khóc, ngón tay nghịch vân vê đầy tủi thân.
“Nếu thím thực sự giúp con đòi lại công bằng, thì số tiền thuốc men hay dinh dưỡng phí có được, cháu sẽ giao hết cho thím.”
Trương Liên Hoa lập tức đồng ý, cười đến mức không thấy cả mắt, như thể tiền đã vào tay.
Sau khi nói chuyện xong với Trương Liên Hoa, tâm trạng Tô Đường rất tốt, cô nhảy chân sáo về nhà.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên da khiến cô cảm thấy dễ chịu, đôi mắt cong lên vui vẻ.