Tô Đường quyết định không đi hái cỏ lợn nữa, cô muốn ở nhà ăn thịt!
Hệ thống cảm thấy mình đã thắng thế, liền bắt đầu luyên thuyên: [Đường Đường, giờ bạn tin tôi rồi chứ! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi cốt truyện gốc, giàu có không còn là mơ!”
Nhưng Tô Đường chẳng nghe vào, cô chạy tới nhà Xuân Hiểu, gọi lớn: “Xuân Hiểu! Xuân Hiểu!”
Một lúc sau, em gái của Xuân Hiểu bước ra.
Khuôn mặt gầy gò ló ra từ khe cửa, rụt rè nói: “Chị Tô Đường, chị em không có nhà.”
Em gái Xuân Hiểu, tên là A Thu, nhỏ hơn chị hai tuổi, năm nay mười sáu.
Tô Đường hỏi: “Thế chị em đi đâu rồi?”
A Thu ấp úng không trả lời.
Tô Đường lấy từ túi ra một viên kẹo, đưa cho cô bé.
“A Thu, viên kẹo này cho em.”
Mắt cô bé tròn xoe, như nhìn thấy vàng.
Đôi tay đen nhẻm nắm chặt lại, nuốt khan.
Kẹo ư, đúng là kẹo thật.
Nhưng kẹo rất đắt.
Tô Đường nhét kẹo vào tay cô bé: “Khi nào chị em về, nhớ nhắn chị ấy sang tìm chị nhé.”
Nhìn viên kẹo trong tay, A Thu liếʍ đôi môi khô, bỗng dưng mếu máo.
“Chị Tô Đường, chị cứu chị em đi, em không muốn ăn kẹo.”
Nghe lời thỉnh cầu của cô bé, Tô Đường sững lại.
“Chị em bị làm sao?”
A Thu rất gầy, cằm nhọn hoắt, khiến đôi mắt trông to hơn, giờ đây lại đẫm lệ.
“Cha em định gả chị ấy đi.”
Tô Đường ngạc nhiên: “Chị em được hứa gả bao giờ, sao chị không biết?”
Giọng A Thu run rẩy: “Bà mối vừa đi khỏi. Nói là một người đàn ông góa vợ ở huyện bên, hơn bốn mươi tuổi, đưa ra sính lễ hai trăm đồng.”
Hai trăm đồng, với người nông thôn, quả là một món hời khó từ chối.
A Thu còn nhỏ, nhưng trong đôi mắt đã ánh lên vẻ tuyệt vọng.
Vì cô bé biết rằng, sau khi chị gái bị gả đi, thì sẽ đến lượt mình.
Cô bé không chỉ muốn cứu Xuân Hiểu, mà còn muốn cứu chính mình.
“Chị em không muốn lấy chồng, nên đã bị cha em nhốt lại.”
Nói xong câu đó, A Thu liền bị người nhà gọi vào trong.
Tô Đường đứng ở cửa rất lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bất lực.
Ngay cả khả năng giúp Xuân Hiểu, cô cũng không có.
Cô chỉ là một cô nhi, không cha không mẹ, sau lưng lại có những chú bác như sói như hổ chỉ chực chờ bán cô đi. Đã nghèo khó, làm sao còn có thể giúp được Xuân Hiểu.
Trên đường trở về, bầu trời bị mây đen che kín, có vẻ sắp mưa.
Không thể chia sẻ miếng thịt với Xuân Hiểu, Tô Đường bỗng thấy thịt ba chỉ cũng chẳng còn ngon lành gì.
Hệ thống len lén hỏi: [Đường Đường, thịt này bạn còn muốn ăn không?]
Tô Đường hỏi: “Tôi có thể bán nó không?”
Hệ thống: [Tất cả phần thưởng đều thuộc về chủ nhân, bạn có quyền quyết định.]
Tô Đường nắm chặt tay: “Tôi muốn bán những thứ này, lấy tiền giúp Xuân Hiểu chạy trốn!”
Hệ thống: [Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn.]
Đi vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là phải làm nhiệm vụ.
Tô Đường hạ thấp mí mắt, hai tay chống cằm, uể oải ngáp một cái.
[Đường Đường, bạn không muốn cứu chị em tốt của mình sao? Không muốn ăn ngon mặc đẹp sao? Không muốn giàu có phát tài à…]
“Ngừng lại!” Tô Đường hét lên ngắt lời.
Cô cảm thấy hệ thống này sao mà giống đội trưởng sản xuất thôn Phượng Khê, mỗi khi đến mùa vụ thì đứng đó hô hào khẩu hiệu, động viên mọi người thu hoạch lúa.
Dù nắng gay gắt như thiêu như đốt, nhưng mọi người vẫn phải làm việc đầy khí thế, chẳng ai dám than mệt.
Nghe những lời này quá nhiều lần, cô gần như đã miễn nhiễm.