Sau lần đó, cô cũng bỏ luôn ý định thi đại học.
Ngẫm lại, chính từ lúc đó, những lời đồn về cô và Lam Chiếu Tiên bắt đầu được lan truyền.
Về phần Diệp Diêu, cô ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng thời với Lam Chiếu Tiên.
Diệp Diêu thích Lam Chiếu Tiên, nhưng vì lòng tự trọng mà không chịu thổ lộ, chỉ có thể đứng nhìn anh ta đổi người yêu hết lần này đến lần khác.
Lần Tô Đường rơi xuống nước là do Diệp Diêu hẹn cô ra ngoài nói chuyện, cầu xin cô tránh xa Lam Chiếu Tiên.
Tô Đường chẳng buồn để ý, nhưng cuối cùng Diệp Diêu trượt chân rơi xuống sông. Tô Đường không thể khoanh tay đứng nhìn, đành chấp nhận nhảy ngay xuống cứu.
Vừa đẩy Diệp Diêu lên bờ xong thì chân cô bị chuột rút.
Thế là mới có chuyện Lam Chiếu Tiên nhảy xuống sông cứu cô.
Xuân Hiểu kinh ngạc thốt lên: “Vậy là cậu đã cứu cô Diệp kia, thế mà cô ta còn nói thế về cậu, thật quá đáng!”
Tô Đường nhếch môi cười lạnh, không nói nên lời.
Đây chính là bản lĩnh của Diệp Diêu. Nói cô ta sai thì cũng không đúng, vì đúng là Tô Đường tự mình nhảy xuống sông.
Nhưng cô ta lại không giải thích rằng Tô Đường nhảy xuống để cứu cô ta, khiến người khác có đủ không gian để tưởng tượng.
Tô Đường bĩu môi: “Mình chẳng thèm để ý tới tên Lam trí thức đó.”
Lam Chiếu Tiên tự cho mình là phong lưu, nhưng trong mắt Tô Đường, anh ta chẳng qua chỉ là loại đàn ông phiền phức.
Thậm chí, cô còn nghĩ Diệp Diêu đúng là mù mắt mới thích được anh ta.
Xuân Hiểu cười khúc khích, trêu chọc: “Mình biết cậu không thích anh ta, vì người cậu thích chính là Triệu Dận Trình.”
Cùng là người đã vớt Tô Đường từ dưới sông lên, chỉ có Thiệu Dận Trình mới khiến cô nhớ đến tận nhiều năm sau như vậy.
Dù cho Thiệu Dận Trình có lẽ chẳng nhớ gì về cô.
Tô Đường chống cằm, ánh mắt xa xăm nhìn phía trước.
“Nghe nói đã lâu lắm rồi anh ấy không về nhà, mọi người đều nói…” Xuân Hiểu thì thầm.
Mọi người nói, rất có thể anh ấy đã hy sinh.
Triệu Dận Trình rất nổi tiếng, nhà anh ở nông trường Tam Phong Lĩnh, cách thôn Phượng Khê hơn mười cây số, nhưng người thôn Phượng Khê ai cũng biết đến anh.
Trong mười dặm quanh đây, hiếm có ai trở thành sĩ quan quân đội.
Nghe nói nhiều năm trước anh đã lên chức đại đội trưởng, nếu giờ còn sống, chức vụ chắc còn cao hơn.
Tô Đường không nghĩ thêm nữa, phủi tay đứng dậy.
Những cảm xúc ngây thơ của thiếu nữ, chẳng làm no bụng được, cô chỉ có thể đem chúng ra tưởng tượng trong những đêm dài, tìm chút vị ngọt cho cuộc sống cay đắng của bản thân.
“Xuân Hiểu, cậu mau về đi, kẻo không bị cha mẹ đánh.”
Xuân Hiểu đáp lời rồi phủi quần đứng dậy.
Nhìn cô bạn đi xa, Tô Đường mới đóng lại cánh cửa gỗ mục nát nhà mình.
Sau khi bà nội qua đời, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị bác cả và chú út tranh nhau lấy sạch, chỉ còn lại bộ bát đũa sứt mẻ, chiếc bàn thiếu chân, cái tủ đựng chén đã bị mối mọt gặm nhấm, chẳng còn lại gì.
À, còn một cái giường gỗ do cô tự đóng lấy.
Tô Đường đã khổ quen rồi, ngày ăn hai bữa cháo khoai cũng chẳng sao, ngủ trong căn nhà tranh dột nát gió lùa cũng không là vấn đề.
Trước đây cô phải làm lụng kiếm công điểm để nhận lương thực, lại phải nuôi bà già. Giờ bà đã mất, một mình cô ăn no là cả nhà không ai đói, dễ dàng hơn trước nhiều.
Nhưng lần này, lần đầu tiên Tô Đường nảy sinh khát vọng muốn thay đổi cuộc sống.
Cô không muốn cam chịu số phận! Cô không muốn chỉ là viên đá lót đường cho người khác!
Cô muốn nắm giữ cuộc đời mình.