Văn Hân Dịch do dự rất lâu trước cửa phòng Lâm Tư, rồi mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Văn Hân Dịch bước vào, lúc này Văn Hân Giản vừa giúp Lâm Tư học xong và đã rời đi, Lâm Tư đang nằm trên giường, ánh mắt đăm chiêu vô định.
“Có chuyện gì à?”
Thấy Văn Hân Dịch đứng im không nói gì, Lâm Tư lên tiếng nhắc nhở.
Văn Hân Dịch chậm rãi tiến đến, thử chạm nhẹ vào trán Lâm Tư. Những ngày gần đây Lâm Tư bị sốt, đều do Văn Hân Dịch chăm sóc, nên hành động này không có vẻ gì xa lạ.
Lâm Tư không tránh né.
“Tư Tư.” Văn Hân Dịch đắn đo, nói: “Tình hình bên Sở gia rất phức tạp, Sở Hựu cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Lâm Tư quay đầu lại, chiếc gối màu xanh lục nhạt xếp dưới má của cậu, khiến vẻ mặt của cậu hòa quyện trong sắc xanh mơ màng tựa như một linh hồn nhỏ bé được sinh ra từ khu rừng hoang dã.
Xinh đẹp, vô hại.
“Các anh cùng là con ngoài giá thú mà cũng có cả chuỗi tầng lớp khinh rẻ lẫn nhau cơ à?” Lâm Tư nói thẳng thừng.
Thậm chí còn có phần khó nghe.
Văn Hân Dịch chẳng cảm thấy có gì đáng bận tâm, khẽ lắc đầu. “Không có.”
Hắn và Sở Hựu đều là con ngoài giá thú, nhưng khác biệt ở chỗ hắn là kết quả ngoài ý muốn, còn Sở Hựu là do nhà họ Sở cố tình tạo ra. Sở Hựu giống như một con ký sinh được Sở gia nuôi dưỡng để phục vụ Sở Hoài Sóc.
Hắn thừa hưởng sự lạnh lùng tàn nhẫn của Văn gia, còn trong máu của Sở Hựu cũng chảy dòng gien điên loạn của Sở gia.
Không có chuyện ai khinh thường ai cả, chỉ là Văn Hân Dịch có linh cảm rằng nhà họ Sở sẽ bị Sở Hựu đẩy vào một vố đau điếng.
Văn Hân Dịch không muốn Lâm Tư bị lôi vào những rắc rối đó.
Thiếu niên trong trẻo, dịu dàng ấy thoáng lộ ra biểu cảm sắc sảo đầy nghiêm nghị. “Hôm nay em hơi khác.”
“Khác ở đâu?” Lâm Tư hỏi thản nhiên.
Văn Hân Dịch im lặng, không nói một lời.
Sự vô tình của Lâm Tư không phải là kiểu vô cảm của nhà họ Văn, vốn chỉ biết lợi dụng và né tránh tổn thương, mà là một lớp bảo vệ bản thân được hình thành từ tình yêu thương cực đoan của nhà họ Lâm.
Cha mẹ nhà họ Lâm yêu thương Lâm Tư quá nhiều, đến mức Lâm Tư luôn sợ mình bị tổn thương sẽ khiến cha mẹ yêu quý cậu ấy buồn lòng.
Họ luôn mang những gì tốt đẹp nhất đến trước mặt Lâm Tư, và vì vậy, Lâm Tư tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ ấm ức nào.
Cậu dựng lên những chiếc gai nhọn; nói là tự bảo vệ mình, chi bằng nói rằng Lâm Tư đang bảo vệ hình ảnh người con trai được cha mẹ yêu thương hết mực của họ.
“Em đang giúp Sở Hựu.” điều này có vẻ kỳ lạ, nhưng lại không đến nỗi khó hiểu như vậy.
Từ ngày Lâm Tư trở về Văn gia, Văn Hân Dịch đã nhận ra thế nào là một đứa trẻ được yêu thương một cách trọn vẹn – hoàn toàn khác biệt với sự tử tế giả tạo của Văn Hân Phồn và Văn Hân Giản, những người cố tình thể hiện để giành lấy sự chú ý của Văn Nhược Trăn.
Lâm Tư biết thế giới này có những kẻ xấu, đó là bài học mà cha mẹ đã dạy cậu, chứ không phải từ chính trải nghiệm của bản thân.
Vì không muốn cha mẹ lo lắng, Lâm Tư đã chọn trở thành “kẻ xấu.” vì cậu biết rằng dù mình có “xấu xa” đến đâu cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu mà cậu nhận được, nhưng nếu bị tổn thương, cha mẹ cậu sẽ đau lòng.
Nhưng một đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương tràn đầy thì lại có trái tim mềm yếu, giàu lòng trắc ẩn, không thể làm ngơ trước nỗi đau của người khác.
Lâm Tư, với tính cách ấy, thường sẽ chỉ giúp đỡ khi chắc chắn rằng mình an toàn, và dùng cách thức an toàn nhất để giơ tay ra.
Thế nhưng hôm nay, Lâm Tư lại giúp Sở Hựu. Sự im lặng của cậu giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ của Văn Hân Giản, đưa Sở Hoài Sóc vào vị trí đối địch với nhà họ Văn.
Lần này, cậu không nghĩ đến việc bảo vệ bản thân, không hoàn toàn rút mình ra khỏi chuyện này.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư giúp đỡ người khác theo cách này.
Văn Hân Dịch không hiểu, Sở Hựu có ma lực gì mà có thể khiến Lâm Tư tự nguyện buông bỏ cả giới hạn của mình.
Lâm Tư ngước mắt lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Tôi có thể chịu trách nhiệm cho tất cả hành động của mình.”
Đôi mắt của Văn Hân Dịch khẽ dao động.
Ánh mắt của hắn dần trở nên lạc lõng, bị sắc xanh bao phủ khắp phòng của Lâm Tư cuốn lấy, nhưng cái sắc xanh đầy sức sống ấy lại không hề làm hắn cảm thấy yên lòng dù chỉ một chút.