“Ngày hôm nay tôi đại diện cho Tập đoàn Thiên Chính phát biểu…”
Giọng nam trầm ổn từ điện thoại vang lên, mang theo sức thuyết phục khó cưỡng.
Lâm Tư ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt chăm chú, nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Ánh mắt Thẩm Quân dịu lại, hắn đứng dậy ra ngoài lấy một chiếc bình giữ nhiệt.
“Em trai, mình vừa ăn vừa xem được không?”
Mới sốt có hai ngày mà đã sụt cân nhiều như thế, “bà nội trợ” Thẩm Quân lo lắng hỏi ý kiến Lâm Tư.
Lâm Tư chăm chú dõi theo Lâm Cố trên màn hình, hoàn toàn bỏ qua Thẩm Quân.
Thẩm Quân mở nắp bình giữ nhiệt, đổ ra một bát cháo khoai tím, không pha giấm mà vẫn giữ màu xanh nguyên vẹn.
Hắn khuấy nhẹ cháo cho bay bớt hơi nóng, rồi múc một muỗng đưa tới miệng Lâm Tư, nói ngắn gọn, “Ăn đi.”
“Tại sao tôi phải đút cho em ăn nhỉ?” Sau khi ngẫm lại việc đã đút cho Lâm Tư nửa bát cháo mà chẳng cần thiết, Thẩm Quân bực bội tự nhủ, “Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Hắn liếc nhìn đôi má phồng phồng của Lâm Tư khi uống cháo, trông như một cậu thiếu gia đã quen được chăm sóc chu đáo, chậm rãi nói thêm, “Em đúng là bị nuông chiều đến hư rồi.”
Đứa trẻ nhà ai mà lại không chịu ăn khi không có ai đút chứ, nghe Lâm Tư nói rằng mình đã tự ăn từ ba tuổi, Thẩm Quân chẳng tin lấy một dấu chấm câu.
“Thầy ơi, em xin thuốc.” Một giọng nói trong trẻo cất lên, phá tan không khí tĩnh lặng trong căn phòng.
Sở Hựu bước vào phòng y tế, trông thấy Lâm Tư - người đã bệnh suốt hai ngày giờ lại ngồi đó bình yên vô sự.
Thẩm Quân không buông muỗng, chỉ khẽ khuấy phần cháo còn lại, hỏi, “Chỗ nào không khỏe?”
Sở Hựu khẽ rũ mắt, “Đầu em bị va chạm, em muốn xin một chai thuốc xịt giảm đau Vân Nam Bạch Dược.”
Thẩm Quân liếc qua trán Sở Hựu, thấy vài vết bầm tím cùng những đường xước nhỏ như sợi tóc, không quá nghiêm trọng.
Chỉ là… không nghiêm trọng với riêng Sở Hựu mà thôi.
Nếu vết thương này mà xuất hiện trên người Lâm Tư, Thẩm Quân chắc chắn rằng cậu sẽ làm nũng với Lâm Cố suốt nửa tháng để được dỗ dành.
Thẩm Quân không phải chưa từng nhìn qua hồ sơ của Sở Hựu; khi hắn ra tay đuổi đám Vũ Hạo, hắn đã phát hiện đối tượng chủ yếu mà bọn họ nhắm đến chính là Sở Hựu.
Mà Sở Hựu lại như một cái thùng rỗng, không hề than phiền, không cầu cứu, không phản kháng, cứ để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Những vết thương to nhỏ trên người hắn ta nhiều không đếm xuể, nhưng Sở Hựu chưa từng bước chân vào phòng y tế lấy một lần.
Vậy nên vết thương nhỏ trên trán hiện tại, chẳng đáng gọi là vết thương.
Thẩm Quân theo quán tính liếc nhìn Lâm Tư; lần trước chính Văn Hân Phồn đã rưng rưng xin xỏ thay cho Sở Hựu, mới khiến hắn thôi không nghi ngờ hắn ta có ý đồ gì khác.
Nhưng hôm nay Sở Hựu đến đây làm gì?
Ý đồ có vẻ không cần nói cũng rõ.
“Anh nhìn em làm gì?” Lâm Tư nhạy bén nhận ra ánh mắt của Thẩm Quân, hối thúc, “Anh mau lấy thuốc cho cậu ấy đi.”
Lâm Tư khẽ liếc vào vết thương trên trán Sở Hựu, đây là do cậu vô tình gây ra khi tức giận ném quà của Văn Hân Giản hôm nọ.
Khi đó, ai cũng né tránh, chẳng hiểu sao chỉ có Sở Hựu ngốc nghếch đứng yên tại chỗ.
Lâm Tư bỗng cảm thấy có chút áy náy sau khi đã làm Sở Hựu gặp nạn.
Sở Hựu lướt mắt qua gương mặt trong trẻo của Lâm Tư, khuôn mặt không còn đỏ bừng vì sốt, mà đã khỏe mạnh và đầy sức sống.
Ánh mắt Thẩm Quân dõi theo màn “ánh mắt truyền tình” giữa hai người, ánh nhìn dần lạnh đi.
Vừa nãy còn nước mắt lưng tròng đòi anh trai, giờ thì cả đôi mắt đã bị người khác thu hút hết rồi.
“Em trai, nếu em yêu sớm thì không cần chờ đến khi chị dâu xuất hiện, em cũng có thể tách khỏi Lâm Cố hoàn toàn đấy.” Thẩm Quân nở nụ cười, tay nhanh như chớp đút cho Lâm Tư một thìa cháo để ngăn cậu nói ra những lời khó nghe.
Lâm Tư, với “não trạng của một đứa em trai bám anh.” không chịu nghe lời này, vô thức nuốt hết cháo trong miệng rồi cắn chặt chiếc thìa như thể muốn đối đầu.
Thẩm Quân giật nhẹ mà không lấy ra được, tức đến bật cười, “Lâm Tư, em có trẻ con không hả, buông ra nào.”
Đúng lúc buổi phát trực tiếp của Lâm Cố kết thúc, Lâm Tư thả lỏng lực cắn trên chiếc thìa.
Thừa cơ hội Thẩm Quân rút tay lại, Lâm Tư chộp lấy điện thoại của hắn, ném thẳng ra ngoài cửa sổ, rồi nhanh chân bỏ chạy, “Anh thật đáng ghét!”
“Lâm Tư, em muốn bị đánh đòn phải không?”
Giọng Thẩm Quân vang dội khắp hành lang, hắn nhất thời không biết nên đuổi theo Lâm Tư hay đi nhặt điện thoại trước.
Hắn xoa xoa ấn đường, quyết định tạm thời mặc kệ trò nghịch ngợm của Lâm Tư, rồi lấy thuốc cho Sở Hựu.