Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 36

Văn Hân Phồn mang trong mình một sự lương thiện gần như ngớ ngẩn đối với tất cả mọi người.

Sở Hoài Sóc chấp nhận sự tốt bụng mà Văn Hân Phồn dành cho Sở Hựu, phần lớn là vì sự tử tế ấy của Văn Hân Phồn không thiên vị bất kỳ ai, đến cả hắn cũng được nhận.

Nhưng Lâm Tư thì hoàn toàn trái ngược, cậu sắc sảo, ích kỷ, luôn ẩn chứa ác ý với bất cứ ai đến gần mình.

Lâm Tư không nên đối xử với Văn Hân Phồn tệ bạc đến vậy, ít nhất là không nên với một người yếu đuối và tốt bụng như Văn Hân Phồn.

Giống như bản thân hắn, dù có căm ghét Sở Hựu đến đâu, cũng vì lời khẩn cầu của Văn Hân Phồn mà nhiều lần nhượng bộ.

Người tốt nên nhận được sự đền đáp, đó là chút ánh sáng cuối cùng còn lại trong lòng Sở Hoài Sóc.

Vì thế, hắn cảm thấy tức giận trước thái độ cao ngạo của Lâm Tư lúc này.

"Tiểu thiếu gia." nụ cười khinh khỉnh trên môi Sở Hoài Sóc biến mất, "tính cách của em thật sự rất khó ưa."

Lâm Tư ngạo nghễ, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một nét cười mỉa mai, "Tôi cần phải được ai ưa thích sao?"

Sở Hoài Sóc khẽ cau mày, gương mặt Lâm Tư đủ đẹp để dù có thốt ra bao nhiêu lời ác ý, cậu vẫn trông sống động và đáng yêu, đến mức không thể trách móc.

Nhưng khi đối tượng mà Lâm Tư nhắm đến lại là Văn Hân Phồn - một người thuần khiết và nhút nhát, Sở Hoài Sóc không thể không thấy thiên vị, "Lâm Tư, em không cảm thấy mình đã quá đáng với Hân Phồn sao?"

"Không hề."

Sự chống đối của Lâm Tư là trần trụi và không che giấu.

Sở Hoài Sóc chưa từng gặp ai khó đối phó như Lâm Tư.

Sự ngang ngược của Lâm Tư thể hiện một cách rõ ràng, khiến Sở Hoài Sóc không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lâm Tư khó chịu vùng vẫy cánh tay, nhưng Sở Hoài Sóc không hề giảm bớt lực. Tuy nhiên, hắn buộc phải buông tay khi bị mạnh mẽ đẩy ra.

Văn Hân Dịch vừa đến, nắm lấy cổ tay Sở Hoài Sóc và bẻ mạnh, đưa Lâm Tư ra sau lưng mình và cảnh cáo, “Đây là Văn gia, và Lâm Tư mới là người của Văn gia.”

Gương mặt Sở Hoài Sóc tái đi, xương cổ tay như bị bẻ gãy.

Văn Hân Phồn đứng cạnh, gương mặt lộ vẻ như sắp khóc.

"Anh hai." Văn Hân Phồn dè dặt đứng chắn trước mặt Sở Hoài Sóc, giải thích, "Lâm Tư định phá hủy vườn hoa của anh cả, em đã ngăn cản cậu ấy, nhưng cậu ấy bảo em biến đi. Bạn Sở không thể chịu nổi nên mới lên tiếng thay em."

Văn Hân Dịch lạnh lùng đáp, "Thế thì sao?"

Câu trả lời nhàn nhạt, như thể dù Lâm Tư có làm chuyện gì sai trái cũng chẳng đáng kể.

Văn Hân Phồn cắn chặt môi, còn Sở Hoài Sóc thì cau mày, "Dù các người cưng chiều Lâm Tư đến đâu cũng không nên đối xử với Văn Hân Phồn như vậy."

Văn Hân Dịch mặt không chút cảm xúc, "Lâm Tư cho cậu ta ở lại Văn gia, như vậy chưa đủ tốt bụng sao? Để cậu ta tiếp tục sống cuộc đời mà cậu ta đã cướp được, vậy là chưa đủ khoan dung sao?"

"Bây giờ, cậu ta thậm chí không còn là con nuôi của Văn gia, có tư cách gì để ngăn cản tiểu thiếu gia của Văn gia làm điều mình muốn?"

"Anh hai." giọng Văn Hân Phồn cao lên, nghe đến chói tai, lời lẽ của Văn Hân Dịch sắc bén đến mức cậu không thể tin nổi, "Sao anh có thể nói như vậy?"

Văn Hân Dịch vẫn không chút động lòng, như thể đó là điều hoàn toàn hiển nhiên.

Văn Hân Phồn thoáng thấy Văn Hân Giản đang bước vào, lập tức cảm thấy có chỗ dựa, vội vàng kêu lên cầu cứu, "Anh cả."

Văn Hân Giản bước từ cửa vào, hoàn toàn phớt lờ Văn Hân Phồn, đi thẳng về phía Sở Hoài Sóc, "Vừa rồi tôi có ghé nhà họ Sở, đến vườn sau nhưng không thấy ai. Cậu không sao chứ?"

Sở Hoài Sóc phủi mấy mẩu đất nhỏ bám trên ngực áo, cười nhạt, "Tôi không sao, nhưng Lâm Tư thì…”