Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 34

Lâm Tư chưa bao giờ thừa nhận hắn, cũng chưa bao giờ thừa nhận Văn gia. Việc cậu đến Văn gia chỉ là vì Lâm Cố đã đưa cậu đến, khi đó cậu đồng ý quay lại là vì cãi nhau với Lâm Cố.

Nhưng giờ đây, Lâm Tư lại muốn quay về.

Nói rõ ra lúc này cũng tốt, để Lâm Tư trút hết sự tức giận ra ngoài, không còn địch ý nữa mới là khởi đầu của việc cậu chấp nhận Văn gia.

"Văn Hân Dịch đến rồi." Văn Hân Giản liếc nhìn Lâm Tư, bình thản nói, "Không phải nói là muốn tặng quà cho cậu ta sao, giờ đưa đi."

Văn Hân Dịch vừa tan học trở về, tiến đến trước mặt Lâm Tư, "Em, em muốn tặng anh gì vậy?"

Lâm Tư quay người, nhét chiếc hộp đựng con thằn lằn trên bàn trà vào tay Văn Hân Dịch, "Thích không?"

Thân thể Văn Hân Dịch cứng đờ đến mức có thể thấy rõ, "Thích."

Lâm Tư thoáng thấy nỗi sợ sâu thẳm trong ánh mắt của Văn Hân Dịch, giọng nói lạnh lùng cất lên, "Đồ lừa gạt."

Cậu quay người, bước lên lầu.

Văn Hân Dịch định gọi Lâm Tư lại, nhưng cánh tay đang ôm hộp thằn lằn dường như tê cứng, không nhúc nhích được.

"Anh hai." Từ phía sau, Văn Hân Phồn bước tới, định lấy hộp thằn lằn khỏi tay hắn, "Lần này là Lâm Tư hơi quá đáng, anh đừng giận."

Hắn né tránh bàn tay của Văn Hân Phồn, siết chặt hộp thằn lằn trong tay, "Tôi không giận, tôi thực sự thích nó."

Lâm Tư mới đến Văn gia một tuần mà đã biết hắn sợ gì, Lâm Tư đang chú ý đến hắn - điều mà đối với Văn Hân Dịch, người đã làm một “người vô hình” trong Văn gia hơn mười năm không được ai quan tâm, thật sự là một niềm vui.

Hắn chẳng bận tâm đến trò đùa ác ý của Lâm Tư, hắn là anh trai, nên nhường nhịn tính trẻ con của em mình, "Em ấy chỉ đang chơi đùa với tôi thôi."

Trong Văn gia này, chỉ có Lâm Tư là người chịu chơi đùa và chịu để ý đến hắn.

Văn Hân Phồn cắn môi, một lúc lâu sau mới nói, "Anh hai, anh đúng là người tốt."

"Thế à?" Dù không tốt thì có thể làm được gì? Văn Nhược Trăn không quan tâm đến hắn, mà do là con của người tình của ba, Văn Hân Giản luôn có thành kiến sâu sắc với hắn, còn Văn Hân Phồn thì muốn lấy lòng Văn Hân Giản nên cũng bỏ mặc hắn.

Những lời Lâm Tư nói khi nãy, hắn đã nghe hết từ ngoài cửa. Bị ghét thì đã sao, ít nhất người mà Lâm Tư ghét không chỉ là hắn mà còn có cả Văn Hân Giản, ít nhất Lâm Tư ghét không phải vì thân phận của hắn. Điều đó khiến Văn Hân Dịch cảm thấy một cách kỳ lạ rằng mình và Văn Hân Giản dường như trở nên ngang bằng.

"Tính khí của tôi luôn rất tốt." Văn Hân Dịch mỉm cười, vẻ ngoài ôn hòa và thanh nhã, "Tôi cũng sẽ là một người anh tốt của Tư Tư."

Văn Hân Phồn siết chặt bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cơn đau nhói kéo căng thần kinh vốn đã chực sụp đổ của cậu ta, khẽ nói: "Nhưng em cũng từng là em trai của anh mà."

"Sao trước đây anh lại lạnh nhạt với em đến vậy?"

Văn Hân Dịch nhìn sâu vào mắt Văn Hân Phồn, hơi bối rối, "Người lạnh nhạt trước có phải là tôi không?"

Mặt Văn Hân Phồn tái nhợt đi, nhưng Văn Hân Dịch không nhận ra vẻ mặt thay đổi dữ dội của cậu, chỉ nhẹ nhàng nói, "Vậy cứ xem như là tôi đi."

Văn Hân Phồn mãi không thể lấy lại bình tĩnh, mãi đến khi hắn trân trọng mang chiếc hộp đựng con thằn lằn về phòng.

Nước mắt Văn Hân Phồn rơi mà bản thân còn không hay biết, cậu nghẹn ngào gọi tên Văn Hân Giản, "Anh cả."

Văn Hân Giản hơn Văn Hân Phồn bốn tuổi, từ khi Văn Hân Phồn chào đời, hắn đã luôn che chở cho em mình. Văn Hân Phồn tính tình mềm yếu, dễ bị bắt nạt, và mỗi lần Văn Hân Giản giúp cậu xả giận, Văn Hân Phồn lại trách móc hắn đã ra tay quá nặng.

Văn Hân Giản đương nhiên không trách Văn Hân Phồn điều gì, nhưng hắn cũng hiểu rõ người em trai này yếu đuối đến mức nào. Hắn đã quyết định sẽ chăm sóc Văn Hân Phồn cả đời, vì đây là người em mà mẹ đã phải đánh đổi bằng cả tính mạng để có được, một người em chưa từng nhận được chút tình yêu thương nào từ mẹ.

Thế nhưng, trong trò đùa trớ trêu của số phận, người em chưa từng thấy mặt mẹ ruột của mình lại không phải là Văn Hân Phồn, mà chính là Lâm Tư.