Vũ Hạo nghênh ngang, ánh mắt đầy nhiệt hoả bướng bỉnh.
Văn Hân Giản lạnh giọng, "Không muốn xin lỗi, Văn gia chúng tôi cũng không ép buộc."
Đến lúc này, ai cũng hiểu rõ rằng Văn Hân Giản đã đến đây để đòi lại công bằng cho Lâm Tư.
Cha của Vũ Hạo đạp mạnh vào phía sau chân khiến Vũ Hạo khuỵu xuống, ghì đầu hắn ta xuống thấp, ra lệnh, "Xin lỗi thiếu gia nhà họ Văn đi!"
Nỗi nhục và căm hờn như ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt l*иg ngực, khiến lý trí của Vũ Hạo gần như không còn.
Cha hắn ta giữ chặt chân hắn ta dưới gót giày, nhấn mạnh, "Tao bảo mày xin lỗi thiếu gia nhà họ Văn!"
"Tôi... xin... lỗi." Từng từ như thể phải ép ra từ kẽ răng.
Lâm Tư nhếch môi, "Cậu xin lỗi mà như muốn hăm dọa tôi ấy."
"Đừng được đà làm tới!" Vũ Hạo bật dậy, ánh mắt sắc lạnh, "Tôi chẳng qua chỉ chửi cậu vài câu, Phương Khải xô cậu một cái, cậu còn muốn gì nữa?"
Vừa không trầy xước chút nào mà đã la lên như lửa cháy.
Vũ Hạo, người thường dựa vào quyền thế để bắt nạt người khác, giờ đây lại phải nếm trải cảm giác bị quyền thế đè nén, nỗi nhục nhã và căm hờn đầy uất ức khiến hắn ta hứng chịu vị đắng cay chưa từng có, như thể thần kinh sắp đứt tung.
Đợi đến lúc Văn Hân Giản rời đi, cơn bão qua đi, nếu Lâm Tư mà lọt vào tay hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Đuổi học?!!”
Hiệu trưởng Triệu thất thanh kêu lên, “Không đến mức ấy chứ, Văn thiếu gia.”
Chỉ là bị xô đẩy và nói vài câu, sao lại đến nỗi phải đuổi học.
“Sao lại không đến mức ấy?” Lâm Tư thò đầu ra từ sau lưng Văn Hân Giản, “Cảm giác bị bạo lực học đường đâu phải ông là người chịu.”
Hiệu trưởng Triệu toát mồ hôi lạnh, lúng túng đáp, “Chuyện đâu có nghiêm trọng đến mức bạo lực học đường như thế chứ.”
Văn Hân Giản giọng điềm đạm hỏi, “Vậy thầy Hiệu trưởng nghĩ thế nào mới là nghiêm trọng? Chờ đến khi em trai tôi gãy tay gãy chân, bị đánh cho một trận ra trò mới gọi là nghiêm trọng sao?”
Hiệu trưởng Triệu cúi đầu không dám trả lời.
Cha của Vũ Hạo cũng cảm thấy tình hình hơi quá căng, “Trẻ con chơi đùa ầm ĩ thì cũng có thôi, chỉ cần nói rõ ràng với nhau là được, đuổi học thì hơi nặng tay quá.”
Vũ Hạo sao có thể đứng nhìn mình bị đuổi học, hôm nay hắn ta đã phải chịu nhục nhã thế này rồi, không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy được.
“Văn thiếu gia, là lỗi của tôi, tôi không nên làm thế.” Vũ Hạo dịu giọng, tỏ ra chân thành hơn nhiều so với trước.
Các phụ huynh khác cũng đồng loạt phụ họa, “Chỉ là trẻ con lời qua tiếng lại, với lại chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học, giờ mà chuyển trường thì gấp gáp quá.”
“Chúng tôi hứa từ giờ sẽ tránh xa Văn tiểu thiếu gia.”
Văn Hân Giản vẫn chưa có dấu hiệu nới lỏng yêu cầu, mẹ của Phương Khải cũng bắt đầu sốt ruột, “Con trai tôi không có ý gây sự với thiếu gia Văn gia, chỉ vì có một học sinh khác đã đánh nó, bạn bè của nó mới đứng ra bênh vực, hiểu lầm Văn tiểu thiếu gia là bạn của người đã đánh nó nên mới xảy ra chuyện này.”
Mẹ của Phương Khải kéo áo đồng phục của hắn lên, quả thật có một vết bầm tím trên bụng.
Hiệu trưởng Triệu nhanh chóng xen vào, "Đúng vậy, chúng tôi cũng đã kiểm tra camera, và đúng là Phương Khải bị đánh trước."
Ông liếc mắt ra phía cửa, "Học sinh đó cũng vừa đến."
Sở Hựu bước vào trước ánh mắt của mọi người, phía sau là Văn Hân Phồn theo sát.
Văn Hân Phồn ngẩng đầu lên trước, thấy Văn Hân Giản, trong mắt lóe lên sự vui mừng, “Anh cả.”
Văn Hân Giản gật đầu đáp lại.