Thẩm Quân đẩy xe dụng cụ, trên đó đặt khay chứa bông tẩm dung dịch sát trùng, đến gần, “Tự mình bôi thuốc đi, hoặc để bạn cậu giúp cũng được.”
Văn Hân Phồn luống cuống nhận lấy, “Sở Hựu, để tôi giúp cậu bôi thuốc.”
Sở Hựu đặt chân trái lên chiếc ghế đẩu nhỏ, xắn ống quần bẩn thỉu lên. Chân hắn bị xước sâu, máu chảy đầm đìa, lớp da thịt xung quanh lật ra, bờ viền vết thương nham nhở, trông cực kỳ đáng sợ.
Sở Hựu né qua Văn Hân Phồn, tự tay cầm lấy bông tẩm dung dịch sát trùng, “Không cần.”
Văn Hân Phồn đứng chôn chân, bối rối không biết làm gì.
Thẩm Quân đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người, thấy khá thú vị: người tưởng yếu thế thì lại chiếm thế chủ động, còn vị thiếu gia nhà họ Văn này, dù chỉ là con nuôi nhưng cũng sống trong nhà họ suốt mười mấy năm, vậy mà giờ lại như kẻ phải nịnh bợ.
“Dùng oxy già để rửa vết thương, sát trùng.” Thẩm Quân cầm chai oxy già lên và đổ thẳng vào vết thương ở cẳng chân của Sở Hựu. Da thịt đỏ hồng nổi bọt trắng lăn tăn, âm thanh xèo xèo khiến người khác tê răng.
Đổ xong hơn nửa chai, hắn mới dừng lại, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Cậu bé, lần sau gặp phải bắt nạt thì nhớ tìm đến người có thẩm quyền giúp đỡ. Đừng kéo người khác xuống vũng bùn với mình.”
Sở Hựu nhìn lướt qua vết thương lốm đốm máu, hơi cúi đầu, đường nét cằm thắt lại, vẻ kiên nghị đầy kìm nén.
“Thầy ơi, đám Vũ Hạo đã bắt nạt Sở Hựu từ lâu rồi, chẳng ai giúp cậu ấy cả.” Văn Hân Phồn không muốn Sở Hựu bị hiểu lầm, lên tiếng giải thích, “Sở Hựu đã cố tránh xa bọn họ, ở lớp cậu ấy cũng cách biệt với mọi người, làm gì cũng một mình, chỉ sợ liên lụy đến người khác.”
Thẩm Quân nhướng mày, câu nói này nghe cứ như thể hắn đã hiểu lầm vậy.
Dù có hiểu lầm hay không, thì phiền phức như Sở Hựu tuyệt đối không nên lại gần Lâm Tư. Nếu Sở Hựu biết điều mà tự giác tránh xa Lâm Tư thì càng tốt.
“Nhớ uống thuốc kháng viêm.” Thẩm Quân dửng dưng dặn dò xong rồi quay lại bàn khám.
Lâm Tư ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, bên cạnh thùng rác, tỉ mẩn bóc quả quýt. Ngón tay cậu kẹp từng múi quýt, kiên nhẫn tách từng sợi trắng nhỏ xíu bám quanh.
Thẩm Quân nhìn mà bất giác mỉm cười, vẫn ngoan như thế.
Lâm Tư không chịu được vị đắng của những sợi quýt trắng, cậu không bỏ sót một chút nào, nhưng lại vụng về, mãi mới lột được múi quýt sạch sẽ, trông óng ánh như ngọc, nước miếng đã râm ran tiết ra, chưa kịp ăn mà vị ngọt chua đã thấm lên đầu lưỡi.
“Ồ, hôm nay cậu chủ nhà ta ưu ái chọn ăn quýt à.” Thẩm Quân nắm lấy cổ tay Lâm Tư, cúi xuống cắn mất múi quýt cậu vừa kỳ công bóc, yết hầu khẽ chuyển động nuốt xuống, “Ngọt thật.”
Lâm Tư ngơ ngác nhìn đầu ngón tay trống trơn, ngẩng đầu nhìn lên đầy ngỡ ngàng.
Thẩm Quân chẳng sợ gì, lại đẩy thêm một múi quýt vào tay cậu, “Nhìn tôi làm gì, ăn đi.”
Lâm Tư bực bội vứt luôn múi quýt đầy sợi trắng còn lại, bật dậy chộp lấy cổ Thẩm Quân, cố mở miệng hắn ra, “Anh em còn chưa ăn múi quýt nào em bóc, anh mau nhè ra!”
Thẩm Quân dựa vào lợi thế chiều cao, ngửa đầu tránh, không để Lâm Tư làm được gì, “Em trai, em có biết vì sao anh em cho em ăn quýt đóng hộp không? Vì anh ấy ngại bóc quýt cho em đấy.”
Lâm Tư đang loay hoay liền bị Thẩm Quân giữ chặt cổ tay, Thẩm Quân xoa xoa cằm mình đầy vẻ thương tiếc, nơi vừa bị móng tay Lâm Tư cào trúng.
“Sao tự nhiên không nói gì nữa?” Thẩm Quân cúi xuống, nhìn thấy vẻ mặt bất thường yên lặng của Lâm Tư.
Thẩm Quân lo lắng hỏi, “Em trai, đừng nói là em giận đến phát khóc đấy nhé?”
“Anh em chẳng bao giờ như vậy.” Lâm Tư giật tay ra khỏi Thẩm Quân, “Anh đúng là đáng ghét!”
Lâm Tư quay lưng bỏ đi, vẻ tức giận hiện rõ. Thẩm Quân thấy cậu thực sự nổi giận, liền chậm rãi nói, “Anh em lát nữa sẽ gọi cho tôi để hỏi tình hình của em đấy.”
Lâm Tư dừng bước, chậm rãi quay lại, trừng mắt nhìn Thẩm Quân một cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thẩm Quân vừa bực vừa buồn cười, muốn nhéo cậu một cái cho hả.
Đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Quân reo lên, Lâm Tư lo lắng đυ.ng đυ.ng vào người hắn, ánh mắt đầy cảnh giác.