Văn Hân Giản quả thực suy nghĩ về lời của Văn Hân Phồn, hắn không muốn để Lâm Tư ngày càng thân thiết với Văn Hân Dịch. Vì vậy, sáng hôm sau, hắn quyết định đến gặp Lâm Tư để cải thiện quan hệ.
Khi Văn Hân Giản đến phòng Lâm Tư, Văn Hân Dịch đã có mặt bên trong.
“Đặt đèn nhỏ này ở đầu giường, sách để vào giá sách, xếp gọn bên tay trái." Lâm Tư đung đưa chân, nhai hạt dưa và chỉ đạo Văn Hân Dịch liên tục, “Anh trai tôi đã phối sẵn từng bộ đồ cho tôi rồi, đừng làm rối, xếp vào theo thứ tự đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím nhé.”
“Nếu tủ quần áo đầy rồi thì cứ ném đi, tôi chỉ mặc đồ anh tôi mua thôi.” Lâm Tư nhổ vỏ hạt dưa, vẻ do dự không muốn vứt đồ của Văn Hân Dịch khiến cậu bực mình.
Văn Hân Giản bước vào, “Đừng vứt đi, lát nữa bảo quản gia dọn phòng bên cạnh cho Lâm Tư làm phòng thay đồ.”
Tầng ba vốn là khu vực sinh hoạt riêng của Văn Nhược Trăn, mỗi phòng đều có công dụng riêng. Lâm Tư được đón về gấp gáp nên quản gia chỉ kịp chuẩn bị một căn phòng trống cho cậu.
Ba anh em khác trong Văn gia đều có phòng thay đồ riêng, quản gia nghĩ trước mắt cứ chuyển một tủ quần áo sang phòng của Lâm Tư, rồi từ từ sắp xếp thêm các phòng khác cho cậu.
Lâm Tư nhân đó gật đầu, “Đúng đúng, cứ chuyển hết đống đồ vô dụng này sang phòng bên cạnh, đồ anh tôi chuẩn bị cứ để lại trong tủ quần áo cho tôi.”
Văn Hân Giản lướt nhìn qua quần áo mà Lâm Cố đã mua cho Lâm Tư, kiểu dáng rất đẹp, chất vải mềm mại và thoải mái, màu sắc tươi sáng, rất phù hợp với tính cách đầy sức sống của một thiếu niên.
Mặc dù không đắt đỏ bằng đồ mà Văn gia đặt may riêng cho Lâm Tư, nhưng cũng thuộc loại cao cấp, đủ để thấy người mua không tiếc tiền và rất chu đáo.
Văn Hân Dịch đã mất hơn hai tiếng để sắp xếp hết hành lý của Lâm Tư, đến mức trán lấm tấm mồ hôi, “Em trai, còn việc gì muốn anh làm nữa không?”
Lâm Tư đi dép, thong thả dạo quanh phòng một vòng, “Anh biết không, tôi cảm thấy…”
“Lâm Tư, đừng làm phiền anh hai nữa.” Văn Hân Phồn từ sau lưng Văn Hân Giản ló đầu ra, “Nhà có người hầu mà, mấy việc này để người hầu làm là được.”
Lâm Tư cau mày, “Nhỡ họ lỡ làm hỏng đồ của tôi thì sao? Tôi có thể đánh họ được đâu.”
Văn Hân Phồn bị chặn họng, lí nhí nói, “Vậy nếu anh hai làm hỏng đồ của cậu, cậu có đánh anh ấy không?”
Lâm Tư lý lẽ rất rõ ràng, “Tại sao không? Đánh người khác thì phải vào tù, đánh anh mình thì có sao đâu.”
Văn Hân Phồn nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào, đành quay qua nhìn Văn Hân Dịch.
Văn Hân Dịch, người sẵn sàng “dự bị bị đánh” chỉ cười bình thản, thậm chí nghe Lâm Tư gọi mình là anh, hắn còn thấy vui vui, “Anh cẩn thận lắm, không làm hỏng đồ của em đâu, em cũng không cần đánh anh.”
Lâm Tư ngẩn người, rồi “phì” một tiếng cười rộ lên, đôi mắt lấp lánh ánh cười, “Anh tôi không cho tôi đánh người, anh ấy sợ tôi ra ngoài sẽ bị người ta đánh lại.”
Văn Hân Dịch mỉm cười, gương mặt thanh tú thoáng đỏ lên, “Em trai có thể giận dỗi với anh, không sao đâu.”
Là anh trai, hắn nên bao dung với tính khí trẻ con của em mình.
Văn Hân Giản thấy câu chuyện càng nói càng lệch lạc. Dù không thích Văn Hân Dịch, hắn cũng chẳng có ý định đối xử tệ với hắn ta, “Anh hai không phải là người để em trút giận.” Văn Hân Giản nhận ra giọng mình hơi gay gắt, liền dịu lại, “Khi ra ngoài, Văn gia sẽ bảo vệ em, không ai dám làm gì em đâu.”
Lâm Tư bảo Văn Hân Dịch dọn vỏ hạt dưa cậu vừa nhai, rồi tự mình lững thững đi ra vườn.
Khi đi ngang qua Văn Hân Phồn, Văn Hân Dịch nhẹ nhàng nói, “Hân Phồn, lần sau đừng đứng ra giúp anh nữa. Em trai cũng không có ác ý gì đâu, chỉ là được cưng chiều thành ra có hơi ngang ngược, cứ chiều theo ý em ấy là được rồi, anh không muốn làm em ấy không vui.”