Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 12

Lâm Tư vô thức rùng mình, anh ta nhìn mình làm gì chứ, như thể đang nhìn một chú gà con ướt mưa. Người nhà họ Văn đều kỳ quặc thật, “Không thấy phiền thì đi đi.”

Văn Hân Dịch rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp Lâm Tư.

Điều này thì đúng là hơn Văn Hân Giản một bậc.

Sau khi Lâm Tư vệ sinh cá nhân xong và chậm rãi xuống nhà, cậu bắt gặp Văn Nhược Trăn ngồi ở vị trí chủ nhân.

Ánh mắt Lâm Tư lướt qua bàn ăn dài, nơi góc cuối chất đầy sơn hào hải vị trước mặt Văn Hân Giản và Văn Hân Phồn, trong khi chỗ của Văn Nhược Trăn, Văn Hân Dịch, và chỗ dành cho cậu thì đều trống không.

“Cái này là gì vậy?” Lâm Tư tò mò, “Chia ranh giới kiểu như nước Hán và Sở ấy hả?”

Văn Nhược Trăn bảo quản gia mang tô mì tương đen mà Lâm Tư gọi lên, “Ba cũng muốn thử xem món mì tương đen mà Tư Tư muốn ăn có vị thế nào. Nhưng những món đã nấu chiều nay không thể để phí, cho nên để anh cả con qua đó ăn, để khỏi làm mất hứng bữa cơm của hai cha con ta.”

Lâm Tư ngồi ở vị trí bên dưới Văn Nhược Trăn, bên cạnh là Văn Hân Dịch.

Văn Hân Giản và Văn Hân Phồn ngồi cách họ một khoảng xa, Lâm Tư không nhìn rõ vẻ mặt của Văn Hân Giản, nhưng chắc cũng chẳng dễ coi gì.

Thấy thế, Lâm Tư lại thêm dầu vào lửa, “Còn bày đặt nói là làm cho tôi, Văn Hân Giản, anh chẳng qua là thèm ăn nên mới mượn cớ thôi, lôi tôi vào làm gì chứ.”

Bị vu khống không đâu, Văn Hân Giản giận sôi lên, nực cười thật, thứ gì mà hắn chưa từng ăn, lẽ nào lại thèm đến mức này?

Lâm Tư còn hạ giọng nói với Văn Nhược Trăn, tưởng chừng rất khẽ, “Văn Hân Giản đúng là đồ tham ăn.”

Văn Hân Giản nghe thấy, lập tức gọi lớn, “Lâm Tư!”

Lâm Tư rụt cổ, “Ba, anh ấy còn không chịu nhận nữa kìa.”

Văn Nhược Trăn nghiêm mặt một cách giả vờ, “Tư Tư, không được nói anh con như vậy.”

Khi quản gia bưng tô mì tương đen lên, những sợi cà rốt màu cam, dưa leo xanh mướt, giá đỗ trắng cùng lớp tương nâu nâu hòa quyện tạo thành một bát mì hấp dẫn. Lâm Tư lập tức quên bẵng chuyện đấu khẩu với Văn Hân Giản, hào hứng thưởng thức.

Văn Nhược Trăn cũng cầm đũa khuấy trộn và nếm thử vài miếng, không thấy có gì đặc biệt, nhưng thấy Lâm Tư ăn ngon lành, tâm trạng ông cũng vui lên không ít.

“Quản gia, tối nay ai là người nấu ăn vậy?” Văn Nhược Trăn rút khăn ăn, nhẹ nhàng lau sạch vết nước sốt dính ở khóe miệng Lâm Tư, “Ăn từ từ thôi, nếu con thích, lần sau bảo bếp nấu nữa, cả Văn gia này đều nghe theo ý con.”

Quản gia tim đập thình thịch, ý của Văn Nhược Trăn đã quá rõ ràng: người đứng đầu Văn gia bây giờ là Lâm Tư, và ông ta phải hiểu rõ ai là người mình nên nghe lời nhất.

Văn Nhược Trăn cũng không đợi quản gia trả lời, chỉ nói, “Sa thải cô ta đi.”

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính đáp, “Vâng, thưa ngài.”

Lâm Tư ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, “Tại sao vậy?”

Văn Nhược Trăn mỉm cười, “Chẳng phải con đã nhắc họ phải nghe lời con sao, mà tối nay họ lại không nấu món con muốn, nghĩa là không nghe lời. Không sa thải, giữ lại để làm con khó chịu sao?”

Lời vừa dứt, từ phía xa, sắc mặt của Văn Hân Phồn trắng bệch.

Lâm Tư ngẩng cao đầu, vẻ hả hê, nghêu ngao, “Trời lạnh rồi, có người bị mất việc rồi nhé~”

Văn Nhược Trăn bật cười, thật không biết Lâm Tư học cái tính thích hả hê này từ ai, “Đừng nghịch quá.”

“Tiểu Tư." Văn Nhược Trăn nhẹ nhàng nói, “Nếu con chịu đổi lại thành họ Văn, con không chỉ có thể sa thải người hầu trong nhà, mà còn có thể sa thải cả nhân viên của Cẩm Kỳ nữa.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt từ khắp nơi trong phòng đều đổ dồn về phía Lâm Tư.

Ý của Văn Nhược Trăn quá rõ ràng: Cẩm Kỳ sẽ trở thành điều kiện để Lâm Tư đổi họ thành họ Văn.

Một sự cám dỗ đủ lớn.

“Không muốn." Lâm Tư nghĩ ngợi, “Dễ bị đặt cho mấy biệt danh kỳ lạ lắm.”

Văn Nhược Trăn không hiểu, “Biệt danh kỳ lạ gì cơ?”

Lâm Tư bắt đầu tưởng tượng, “Văn Tư với từ ‘đề tài bàn tán’ nghe giống nhau mà, vậy thì tên con chẳng khác gì trò cười.”

Văn Nhược Trăn cười lắc đầu, “Vậy thì Tư Tư muốn thế nào mới chịu đổi họ? Để ba đặt cho con tên mới có được không?”

Lâm Tư nuốt xong miếng mì trong miệng, liếc thấy vẻ mặt khó chịu của Văn Hân Giản ở cuối bàn.

Có lẽ để thử xem lời của Văn Nhược Trăn có thật không, hoặc cũng có thể là muốn xem ông sẽ nhượng bộ đến mức nào, “Ba ơi, ba có thể sa thải cả Văn Hân Giản không? Anh ấy cũng đâu có nghe lời con.”

Văn Hân Giản vốn đã bực mình vì bị đẩy ra ngồi ăn riêng, nghe Lâm Tư được đà lấn tới, cơn giận lại càng sôi lên, “Lâm Tư, anh là anh trai của em đấy!”