Văn Hân Giản gọi Lâm Tư xuống ăn cơm, gõ cửa đều đặn một lúc nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Mở cửa phòng Lâm Tư đối với Văn Hân Giản thì dễ thôi, chỉ cần nhờ quản gia lấy chìa khóa là được.
Nhưng nếu Lâm Tư làm ầm lên thì lại là chuyện mà anh không muốn đối phó.
Cuối cùng, lo lắng cho Lâm Tư chiếm phần hơn, Văn Hân Giản bảo quản gia mở cửa.
Phòng tối om, rèm cửa kéo kín không lọt chút ánh sáng.
Văn Hân Giản bật đèn, ánh sáng mạnh khiến người nằm trên giường khó chịu, kéo chăn trùm kín đầu.
Quản gia vội tắt đèn, “Cậu chủ, để tôi mở đèn này, đỡ chói mắt.”
Căn phòng của Lâm Tư được bố trí theo chỉ dẫn của Văn Nhược Trăn, mọi chi tiết nhỏ đều được chăm chút kỹ lưỡng. Dù chưa biết rõ sở thích của Lâm Tư, nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.
Sau khi quản gia đổi lại ánh sáng dịu hơn, Lâm Tư mới kéo chăn xuống, ngái ngủ hỏi, “Gì vậy?”
Văn Hân Giản ra hiệu cho quản gia lui ra ngoài, rồi tiến đến giường Lâm Tư, “Em ngủ cả buổi chiều à?”
Lâm Tư duỗi chân, nằm đè lên chăn, duỗi người lười biếng, “Em còn ngủ cả buổi sáng nữa kìa.”
Sáng nay, Văn Hân Giản ra ngoài để lo việc chuyển trường cho Lâm Tư, không có ở nhà nên không biết là cậu đã ngủ lâu đến thế.
“Em bị bệnh à?” Văn Hân Giản vừa nói vừa định đưa tay lên trán Lâm Tư.
Lâm Tư giơ tay ngăn lại, “Chính anh mới có bệnh, tôi không thể là do buồn ngủ à?”
Văn Nhược Trăn rõ ràng không biết Lâm Tư, một học sinh lớp 12 chuyên ôn thi đại học, phải học hành căng thẳng và mệt mỏi đến thế nào. Ông vẫn nghi ngờ sức khỏe của Lâm Tư có vấn đề, dự định tìm thời gian đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.
“Anh vào phòng tôi mà không xin phép, muốn làm gì?” Lâm Tư hằn giọng hỏi.
Văn Hân Giản lại có cảm giác "đúng là vậy mà.” may là sau những lần trước, sức chịu đựng của anh với Lâm Tư đã có phần cải thiện. Anh lóng ngóng chuyển đề tài, “Đói rồi phải không? Để mừng em về nhà, tối nay Hân Phồn đã làm rất nhiều món, xuống ăn cơm đi.”
“Khoan đã.” Lâm Tư ngồi dậy, ngồi khoanh chân đối diện Văn Hân Giản, “Sao không ăn mừng vào bữa trưa?”
Văn Hân Giản khựng lại, cố tìm lý do, “Bữa trưa anh không có ở nhà, ba cũng không có.”
Lâm Tư nằm phịch xuống, “Thế mà là ăn mừng tôi? Rõ là mừng hai người thì có. Tôi không đi!”
Nghe vậy, Văn Hân Giản cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được, đành kiên trì nói tiếp, “Cả nhà cùng ăn mới vui, thiếu bữa trưa không sao, tối nay chuẩn bị nhiều món ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
Lâm Tư chẳng chút hứng thú, “Tôi thích à? Sao tôi không nhớ có ai hỏi tôi muốn ăn gì nhỉ?”
Văn Hân Giản cố nén giận, “Vậy em muốn ăn gì? Anh bảo nhà bếp nấu thêm hai món.”
Lâm Tư mặt lạnh tanh, “Mấy món tối nay nấu tôi đều không thích, thêm gì mà thêm, làm lại hết đi!”
Thấy Lâm Tư cố tình chống đối, Văn Hân Giản nhíu mày, “Em đang cố tình gây sự đúng không? Hân Phồn đã mất bao công sức làm cả bàn tiệc, một câu nói của em mà bắt làm lại hết, Lâm Tư, em không thể làm vậy.”
Phản ứng của Lâm Tư còn dữ dội hơn, bật dậy khỏi giường, “Tôi không thể làm gì? Tôi cứ làm thế đấy! Nếu tôi đổ hết cơm canh anh tôi nấu cho chó ăn, anh ấy cũng khen tôi có lòng yêu động vật! Anh ấy muốn cưng chiều tôi, anh ngồi đây có tư cách gì mà lên mặt dạy đời tôi?”
Văn Hân Giản giận đến mức đập cửa bỏ đi.
Lâm Tư chẳng chiều theo, hướng ra cửa hét lên, “Văn Hân Giản, lần sau anh còn dám đập cửa phòng tôi, tôi sẽ bổ đôi cửa phòng anh!”
Thấy bóng dáng giận dữ của Văn Hân Giản rời đi, tâm trạng Lâm Tư dễ chịu hơn nhiều. Đột nhiên, cậu nhớ đến đống bài tập mà Lâm Cố để lại, bực bội gãi đầu.
Một ngày sáu tờ, cậu viết đến chết thì sao? Lâm Cố còn cần cậu làm em trai nữa không đây?
Cơn trì hoãn lại nổi lên, Lâm Tư nằm thêm một lúc, nhưng không thể ép mình dậy được, lại lười biếng nằm tiếp, đến khi có người khác xuất hiện.