Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 8

Văn Hân Giản nghiêng người che chắn cho Văn Hân Phồn.

Lâm Tư đảo mắt, lớn tiếng nói với hàng quản gia và người hầu phía sau, “Còn các người thì sao?”

Quản gia là người phản ứng đầu tiên, phất tay ra hiệu, cả nhóm đồng thanh, “Chúng tôi đều nghe lời cậu chủ nhỏ.”

Lâm Tư được dịp lên mặt, bắt đầu gây sự, “Văn Hân Giản, anh làm gì đó? Mau mang hành lý của tôi lên phòng đi.”

Văn Hân Giản không động đậy, Lâm Tư bĩu môi, “Anh không nghe lời tôi chứ gì? Ba, ba nhìn anh ấy kìa!”

Văn Hân Giản liền chuyển động.

Văn Hân Dịch cũng thức thời tiến lên cầm lấy hành lý của Lâm Tư, nhưng lại bị Lâm Tư ngăn lại, “Ai cho anh đυ.ng vào hành lý của tôi?”

Người em trai mới này còn khó chiều hơn cả tưởng tượng, Văn Hân Dịch ngượng ngùng rụt tay lại, “...Xin lỗi.”

Các người hầu chuẩn bị giúp cũng lập tức dừng bước, Văn Hân Giản không cần Văn Hân Dịch ra vẻ tốt bụng, tự mình xách hành lý của Lâm Tư lên phòng.

Lâm Tư, dáng vẻ như ông chủ lớn, nghênh ngang đi qua Văn Hân Giản. Khi ngang qua Văn Hân Phồn, cậu nghe thấy tiếng lí nhí như mèo kêu, “Tôi… sau này cũng nghe lời cậu.”

Lâm Tư phớt lờ Văn Hân Phồn, nói lí nhí thế này, sợ người khác nghe thấy à, đúng là không thật lòng chút nào.

Văn Nhược Trăn đặc biệt dành thời gian ra đón Lâm Tư, nhưng bây giờ ông phải đến công ty, “Tư Tư, ba lát nữa có cuộc họp, bây giờ Văn gia đều nghe lời con rồi, con ở nhà một mình ổn chứ?”

Lâm Tư gật đầu, “Dĩ nhiên rồi, con đâu phải là đứa bé ba tuổi đâu."

Văn Nhược Trăn vẫn chưa yên tâm, “Hôm nay anh con nghỉ làm để ở nhà với con, có gì muốn thì cứ nói với anh, ba sẽ về sớm để ăn tối cùng con.”

Lâm Tư làm bộ ngoan ngoãn, “Ba, nhớ về sớm nhé, con sẽ đợi ba.”

Chắc là thế đấy.

Văn Nhược Trăn bật cười sảng khoái, xoa xoa mái tóc mềm mềm của Lâm Tư, “Ba sẽ về sớm.”

Phòng của Lâm Tư ở tầng ba, bình thường chỉ có mình Văn Nhược Trăn ở đó, nhưng vì Lâm Tư vừa mới được tìm lại không lâu, Văn Nhược Trăn muốn để cậu ở trong tầm mắt để tiện bề bồi đắp tình cảm.

Lâm Tư ngạc nhiên khi bước vào thang máy trong biệt thự Văn gia, tiện tay bấm nút đóng cửa để Văn Hân Giản phải đợi chuyến sau.

Khi Văn Hân Giản đưa hết ba vali của Lâm Tư lên đến nơi, vẫn còn thở dốc, “Trong này có cái gì thế? Nặng quá.”

Lâm Tư chẳng buồn để ý đến, “Liên quan gì đến anh?”

Văn Hân Giản nghẹn lời, “Anh là anh trai của em đấy.”

Suốt cuộc đời Văn Hân Giản, chưa bao giờ hắn gặp nhiều rắc rối như hai ngày vừa qua với Lâm Tư.

Sinh ra và lớn lên ở Văn gia, xung quanh không phải tâng bốc thì cũng là tôn trọng, lịch thiệp với hắn.

Dù Văn Nhược Trăn đôi lúc có nghiêm khắc với Văn Hân Giản, nhưng cũng không bao giờ đến mức thái quá. Dù gì, hai mươi năm qua hắn đã trải qua một nền giáo dục tinh hoa, Văn Hân Giản hiểu ý là sửa sai ngay, và Văn Nhược Trăn chưa bao giờ để hắn mất mặt.

Văn Hân Dịch là con riêng của Văn Nhược Trăn với người phụ nữ bên ngoài, từ khi vào Văn gia luôn sống kín đáo, lặng lẽ, không bao giờ xuất hiện trước mặt Văn Hân Giản để gây phiền phức, nói gì đến việc Văn Hân Phồn từ bé đã luôn theo sát Văn Hân Giản, ngoan ngoãn một cách tuyệt đối với hắn.

Lâm Tư thì khác hẳn, đúng là một cái gai. Vừa mới gặp đã khiến Văn Hân Giản bối rối không biết phải làm thế nào, chỉ còn cách gượng gạo dùng danh nghĩa anh trai để tỏ ra uy quyền.

Nhưng với kiểu ra vẻ này, Lâm Tư chẳng hề bận tâm, chỉ khiến Văn Hân Giản thêm đau đầu.

Lâm Tư chẳng chút e ngại, nhếch mép, “Anh còn chẳng coi tôi là em trai, ra vẻ anh trai cái gì chứ.”

“Sao anh lại không coi em là em trai?” Dù lúc biết Văn Hân Phồn không phải em ruột, hắn rất sốc, nhưng vẫn ngay lập tức cùng Văn Nhược Trăn đến nhà họ Lâm để đón cậu về.

Thực ra, Lâm Tư thấy khó chịu với Văn Hân Giản. Thiên vị Văn Hân Phồn thì cứ nhận đi, không dám thừa nhận lại càng nhàm chán.

Lâm Tư kéo dài giọng, “Ồ, anh coi tôi là em trai à." Cậu chớp chớp mắt, rồi trong lúc Văn Hân Giản bối rối xấu hổ lẫn tức giận, đẩy anh ra ngoài, “Tiếc là tôi chỉ coi Lâm Cố là anh trai.”

Lâm Tư gọn gàng khóa cửa, lớn tiếng cảnh cáo như thể đã đoán trước, “Nếu anh dám đập cửa, tôi sẽ mách ba để ông ấy đánh anh!”

Sau khoảng lặng dài ngoài cửa là tiếng bước chân vội vàng bỏ đi, Lâm Tư đã sớm nhận ra Văn Hân Giản chỉ là một con hổ giấy, chẳng có gì phải sợ.

Cậu liếc qua đống vali để ở cửa, chẳng buồn gọi ai thu dọn, và bản thân cậu cũng không có ý định xếp đồ. Lâm Tư bới đại một bộ đồ ngủ rồi nằm lên giường, chùm chăn ngủ một giấc ngon lành.