Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 1

"Anh, em về rồi."

Một giọng nói trong trẻo nhưng có chút bực dọc của thiếu niên vang lên, kèm theo tiếng cánh cửa bị đá mạnh mở toang ra.

Lâm Tư thuần thục đá bay đôi giày dưới chân, ném chiếc cặp lên ghế sofa rồi nói lớn: "Anh, em mệt quá, hôm nay có thể không làm bài tập được không?"

"Lâm Tư"

Cậu bé mặc áo nỉ chui đầu màu vàng nhạt giật mình khi nghe anh trai mình gọi đầy đủ tên cậu, trái tim bỗng đập thình thịch với dự cảm chẳng lành.

"Em không phải là con ruột của nhà họ Lâm. Khi em chào đời, đã vô tình bị y tá trao nhầm."

Lâm Cố giới thiệu: "Đây là Tổng giám đốc Văn của Tập đoàn Kỹ thuật Cẩm Kỳ, ông ấy cũng chính là cha ruột của em. Họ dự định đón em về Văn gia."

Đột ngột tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ như vậy, đầu óc Lâm Tư còn chưa kịp phản ứng, gương mặt non nớt thoáng vẻ ngơ ngác: "Có phải là nhà họ Văn giàu có nổi tiếng đó không?"

Một tiếng hừ lạnh xé toạc không gian, không phải phát ra từ người đàn ông trưởng thành, lịch lãm ngồi đối diện Lâm Cố, mà là từ thanh niên ngồi bên phải anh, lớn tuổi hơn một chút.

Cũng là nạn nhân bị chiếc cặp của Lâm Tư ném trúng đầu.

Trước vẻ mặt giễu cợt, Lâm Tư không để ý đến lời nói đó, chỉ chăm chú nhìn vào người đàn ông đang ngồi ở vị trí chính giữa.

Văn Nhược Trăn, cũng chính là cha ruột của Lâm Tư, cố ý trêu chọc: "Đúng vậy, chính là nhà họ Văn cực kỳ cực kỳ cực kỳ giàu có."

Vừa dứt lời, ông liền thấy ánh mắt của cậu con trai út, người mà ông vừa tìm lại được không lâu, bỗng sáng bừng lên với hai ngọn lửa nhỏ lấp lánh, khiến trái tim ông bất chợt mềm mại. Bỗng nhiên, ông cảm thấy biết ơn vì mình đã kiếm được thật nhiều tiền.

Nhìn qua thì có vẻ cậu con trai nhỏ rất thích điều này, nếu cậu yêu thích cuộc sống với siêu xe, đồng hồ hàng hiệu và tiêu xài không giới hạn, thì có lẽ việc đưa cậu về nhà hôm nay cũng chẳng phải việc khó khăn.

“Ba ơi!” Lâm Tư với đôi mắt ngấn lệ chạy tới.

Văn Nhược Trăn mỉm cười, đưa tay ra chuẩn bị đón lấy con trai, sẵn sàng dỗ dành cho thỏa những uất ức và xúc động mà đứa con ruột thịt đã chịu đựng suốt mười bảy năm qua.

Lâm Cố, người đứng bên cạnh, chứng kiến cảnh cha con xúc động liền lạnh giọng ngắt lời: “Cho dù nhà giàu đến đâu, em vẫn phải đi học và hôm nay vẫn phải làm bài tập.”

Khi chạy được nửa chừng, Lâm Tư đột ngột dừng lại, hoàn toàn phớt lờ bàn tay lơ lửng giữa không trung đầy lúng túng của Văn Nhược Trăn.

Cậu quay người lấy lại chiếc cặp từ tay người thanh niên đứng bên cạnh Văn Nhược Trăn, thô lỗ dùng mu bàn tay lau đi chút nước ướt nơi khóe mắt. Trên khuôn mặt cậu giờ đây không còn chút hào hứng nào khi biết mình là con của một gia đình quyền quý.

Lâm Tư chỉ "ồ" một tiếng, nghĩ thầm, nếu vẫn phải đi học và làm bài tập thì việc nhận ba mẹ ruột cũng chẳng có gì khác biệt.

"Anh, làm cho em chút đồ ăn đêm đi, em đói rồi."

Lâm Cố mặt không biến sắc, nhặt đôi giày mà Lâm Tư đá bay xuống bàn trà và nói: “Về phòng tắm rửa, làm xong bài tập rồi hẵng ra ăn.”

Lâm Tư đã quá quen với giọng điệu ra lệnh của anh trai, xách cặp lê đôi dép lê trở về phòng.

Trước khi đóng cửa, cậu nghe thấy anh trai nói: “Nếu Lâm Tư trở về Văn gia mà không được đối xử tử tế như ở nhà họ Lâm, thì cũng không cần phải quay về, đúng không, Văn tổng?”

Phần còn lại của câu chuyện, sau khi đóng cửa lại, Lâm Tư không nghe thấy nữa.

Tắm xong, cậu thay một bộ đồ ở nhà bằng vải cotton sọc đứng có màu cầu vồng, tiện tay lấy một tờ khăn giấy lau gương còn phủ đầy hơi nước. Trong gương phản chiếu một khuôn mặt xinh xắn, sinh động hiện lên rõ ràng.

Lâm Tư làm những biểu cảm hài hước, đối mặt với hình ảnh cậu nhóc đang nhăn mặt nhíu mày, kéo kéo mũi và miệng của mình trong gương.

“Rõ ràng là giống Lâm Cố y như đúc, sao lại có chuyện bị trao nhầm được nhỉ?”

Việc cậu tự nhận là giống Lâm Cố thực ra chỉ là do cậu luôn có một "bộ lọc" đẹp đẽ dành cho người anh đã sống chung nhiều năm mà thôi.

Thực ra, đôi mắt của Lâm Tư giống hệt đôi mắt của Văn Nhược Trăn. Đuôi mắt của cậu hơi cong tròn, trông có phần ngây thơ. Văn Nhược Trăn cũng có đôi mắt với hình dáng như thế, nhưng sự sắc sảo của một doanh nhân đã trung hòa vẻ ngây ngô đó, khiến ông trông như một quý ông lịch thiệp nhưng có phần xảo quyệt.

Đúng là khác biệt giữa một con cáo con và một con cáo già.

Dù có ngắm đến đâu thì cậu cũng không thể phủ nhận báo cáo xét nghiệm ADN chính xác, bèn ngao ngán thả tay xuống, ngoan ngoãn đi làm bài tập.

Học sinh lớp 12 thì chẳng bao giờ thiếu đề cương.