Tra A Bị Ảnh Hậu O Lừa Rồi

Chương 21

Vì vậy, Ngôn Tầm Chân đứng dậy, giọng mang chút áy náy: "Chào cô ạ."

Gương mặt của Kiều phu nhân lộ vẻ không vui, khóe miệng hơi trễ xuống, và khi thấy cô đi tới gần, bà nhíu mày.

Ngôn Tầm Chân định mở lời, muốn tự phê phán mình một lần nữa và mắng chửi "phiên bản cũ" của bản thân là đồ điên. Nhưng khi cô vừa định nói, Kiều phu nhân đột nhiên hỏi:

"Tiền tháng này sao vẫn chưa chuyển? Cô định làm gì đây?"

…?

Ngôn Tầm Chân chỉ biết trong nguyên tác, cặn bã Ngôn Tầm Chân đã lợi dụng việc uy hϊếp gia đình Đỗ Túy Lam để ép cô ấy vào thế phải nhượng bộ.

Chuyện này hình như khác xa với cốt truyện. Kiều phu nhân — mẹ của Đỗ Túy Lam rõ ràng không phải đến đây vì tức giận thay cho con gái.

Ngôn Tầm Chân không nhịn được "tặc" một tiếng.

Cốt truyện quả thật không đáng tin. Có lẽ những phần chưa được tác giả viết ra khác xa với suy đoán của độc giả, thậm chí là hoàn toàn trái ngược.

Đang lúc cô suy nghĩ thì Kiều phu nhân nói tiếp: "Cô rốt cuộc có đưa tiền không? Tôi đã không cho Đỗ Túy Lam về nhà rồi mà? Cô không phải đã nói làm vậy thì nó sẽ phải đến nhà cô sao? Cô đã thành công rồi, vậy tại sao lại không chuyển tiền cho tôi?"

Trên đời này lại có người mẹ như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt.

Ánh mắt sắc bén của Ngôn Tầm Chân lướt từ trên xuống dưới bà ta, chưa kịp nói gì, bà ta đã nói thêm:

"Nếu cô đổi ý thì cũng không sao, có khối người muốn tranh nhau nó. Người của Thiên... vừa mới nói chuyện với tôi đấy."

Ngôn Tầm Chân: "..."

Được thôi, cuối cùng cũng gặp được một người xứng tầm với Ngôn Tầm Chân "cặn bã" của quá khứ.

Bác sĩ Tống chỉ biết sơ qua sự việc này, vẫn tưởng là bạn mình đã ép buộc gia đình Đỗ Túy Lam, nhưng không ngờ phía sau lại là sự thật như vậy. Nghe thế, cô ấy đờ đẫn, từ biểu cảm "cậu phải giải thích đàng hoàng" chuyển thành "cái này cũng có thể à", đến mức vết son trên môi cũng bị lem đi mà không hay biết.

Cô ấy chỉ có thể đau khổ nghĩ rằng, so với người phụ nữ này, Ngôn Tầm Chân quả là người tử tế. Chẳng lẽ cô ấy thực sự đã giác ngộ và hối cải rồi sao?

Ngôn Tầm Chân cảm thấy Ngôn Tầm Chân "cặn bã" và bà mẹ tham tiền của Đỗ Túy Lam quả thật là một cặp trời sinh.

Vì một lời nói từ người ngoài — lại còn là người nhòm ngó con gái mình — mà bà ta có thể không cho con về nhà, đẩy con vào "hang sói". Đây không phải đang đẩy con gái mình vào chỗ chết hay sao?

Cô khẽ nhíu mày, thu lại vẻ thân thiện vừa nãy, lạnh lùng nhìn Kiều phu nhân: "Tôi sẽ không tiếp tục giao dịch với bà nữa."

"Cô! Cô thật là..."

Ngôn Tầm Chân nhướng mày: "Bà coi con gái mình như một công cụ sao? Vì tiền mà sẵn sàng mặc kệ sống chết của nó, không quan tâm việc nó bị alpha nào đó vùi dập?"

"Ngôn Tầm Chân trước đây là một kẻ ghê tởm, đầu óc không tỉnh táo, đã làm nhiều chuyện kinh tởm." Ngôn Tầm Chân đưa ngón tay chạm nhẹ vào thái dương mình, sau đó chỉ vào Kiều phu nhân: "Bà cũng chẳng phải người tử tế gì."

"Để tôi nói cho bà biết, mọi giao kèo trước đây giữa tôi và bà đều bị hủy bỏ. Bà đừng nghĩ sẽ có người khác đυ.ng đến Đỗ Túy Lam. Cô ấy là một người độc lập, không phải công cụ kiếm tiền của bà."

Ngôn Tầm Chân chợt nghĩ đến một điều gì đó, giọng điệu vừa như chế giễu, vừa như nghi vấn: "Có khi nào bà không phải mẹ ruột của Đỗ Túy Lam không?"

Kiều phu nhân run lên, môi mấp máy, những lời thô tục không ra tiếng.

Ngôn Tầm Chân nhếch mép.

Cô đẩy ghế, ngồi xuống với vẻ kiêu kỳ, đôi chân dài giao nhau, mũi chân thẳng tắp tạo thành đường nét sắc sảo đẹp mắt đến ngột ngạt.

Giọng điệu lười biếng, âm cuối thả lỏng một cách hờ hững, mang phong thái của kẻ thực sự đứng trên đỉnh cao: "Tiễn khách."

"Rầm!" Cửa mở ra, người bên ngoài đưa bà ta đang tức tối rời đi, phòng tổng giám đốc lại trở về tĩnh lặng.

Ngôn Tầm Chân đang sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn sang thấy bác sĩ Tống ngồi đối diện, miệng há hốc ngạc nhiên, rồi nở nụ cười kèm ánh mắt tán thưởng và đồng tình, không kìm được nói: "Thật không ngờ, quen cậu bao năm nay, lần đầu thấy cậu trông như một người tử tế đấy."