Cứ mười người xem gian hàng của Từ An thì sẽ có một hai người mua.
Mười một giờ mười phút bắt đầu bán, mười hai giờ rưỡi đã bán hết sạch.
Ông bà ta nói cấm có sai, "Trời không cho ai chết đói bao giờ".
Nếu cứ bám trụ ở công trường Tử Kinh thì hôm nay bán được ba mươi phần là hết cỡ, giờ chỉ riêng mình Từ An đã bán được ba mươi phần rồi.
Chỉ là không biết hôm nay Hòa Bình bán được như thế nào.
Bên phía Từ Hòa Bình, từ sau khi Từ An rời đi, đã mười lăm phút trôi qua mà vẫn chưa có vị khách nào ghé thăm.
Những công nhân tan ca đều đi thẳng đến dãy cửa hàng ăn nhanh đối diện, trong đó cửa hàng ăn nhanh Giai Giai là đông nhất.
Từ Đống Lương tan ca đến cổng, lại chỉ thấy mỗi mình Từ Hòa Bình, nhìn quanh quất không thấy bóng dáng của Từ An, Từ Khang và Từ Nhạc đâu.
"Sao chỉ có mình cậu, An Tử đâu rồi, sao hôm nay không đến?" Từ Đống Lương cầm một hộp cơm, đưa tiền xong thì ngồi xổm xuống cạnh Từ Hòa Bình vừa ăn vừa hỏi.
"Cậu ta đến công trường khác bán hàng rồi, sợ bận rộn không trông chừng được hai đứa nhỏ, nên hôm nay không mang theo." Từ Hòa Bình giải thích.
"Nó đúng là nghĩ thế nào thì làm thế đó thật, mà cạnh tranh ở đây đúng là lớn, đến công trường khác xem sao cũng tốt." Từ Đống Lương không cảm thấy quá bất ngờ, đây chính là phong cách của Từ An.
Muốn bán hàng rong thì bán, muốn đổi chỗ thì đổi, làm việc dứt khoát, không do dự.
Tính cách này sau này chắc chắn làm nên chuyện lớn.
****
Khi Từ An đang lái xe ba gác ra khỏi con phố thì nhìn thấy một ông lão đang gánh một cây kẹo hồ lô đứng bán ở ven đường.
Lúc này Từ An mới nhớ ra, anh đã hứa với Từ Khang và Từ Nhạc là sẽ mua kẹo hồ lô và hình dán cho hai đứa nhỏ.
Trong lúc Từ An đang chọn kẹo hồ lô, bất chợt nhìn thấy một bóng người cao gầy lướt qua, đi vào một căn nhà có treo biển "Đông Y".
Bóng người này, hình như là dượng út, chú ấy đến đây làm gì nhỉ?
"Ông ơi, ông có biết căn nhà đối diện kia làm ăn gì không ạ?"
Ông lão bán kẹo hồ lô nhìn theo hướng Từ An chỉ, nhe hàm răng chỉ còn vài chiếc cười tủm tỉm nói: "Bên trong đó có một ông thầy thuốc Đông y già, chuyên chữa vô sinh hiếm muộn. Ông thầy thuốc này rất giỏi, nhưng tính tình cũng kỳ quặc lắm, chỉ tiếp khách quen giới thiệu, không tiếp khách lạ."
Thầy thuốc Đông y già chuyên chữa vô sinh hiếm muộn? Xem ra dượng út vẫn chưa từ bỏ ý định sinh con, đã bắt đầu tin vào những bài thuốc dân gian và chuyện ma quỷ rồi sao?
Ông lão bán kẹo hồ lô kéo áo Từ An, ra hiệu cho anh cúi đầu xuống.
"Nghe nói, ông thầy thuốc Đông y này rất giỏi, nhiều cặp vợ chồng vô sinh hiếm muộn đến đây khám, không lâu sau đều có thai. Thần kỳ lắm!"
"Ông có nghe nói ông ấy chữa trị như thế nào không?" Từ An luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói rõ được.
Ông lão lắc đầu: "Nếu tôi mà biết thì còn phải bán kẹo hồ lô ở đây sao?"
Thấy ông lão cũng không rõ tình hình, Từ An không hỏi thêm nữa, đứng cạnh ông lão nhìn sang phía đối diện, chờ dượng út ra.
Chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy dượng út ra. Từ An cũng không thể cứ đứng đây chờ mãi được, anh còn phải đến công trường Tử Kinh đón Từ Hòa Bình, nếu không chỉ có mỗi chiếc xe đạp thì không thể nào chở hết đồ về được.
Từ An đành phải móc tiền mua hai xiên kẹo hồ lô cất vào thùng xốp, rồi đạp xe về phía công trường Tử Kinh.
Mười phút sau khi Từ An rời đi, dượng út vừa huýt sáo vừa bước ra khỏi căn nhà với vẻ mặt đắc ý.
Từ Hòa Bình đang kiểm kê số hộp cơm còn lại trên quầy: "Một, hai, ba, bốn, năm, đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi, ba mươi phần cơm hộp mà vẫn còn dư năm phần, doanh số ngày càng giảm sút rồi."
Anh ta quay đầu nhìn sang quầy bán mì xào bên cạnh, món cơm rang trứng năm tệ bán rất chạy.
Lại nhìn sang dãy cửa hàng ăn nhanh đối diện, ngoài công nhân ra còn có thêm vài người dân xung quanh đến ăn.
Chỉ có gian hàng của anh ta là vắng vẻ một cách đáng thương.
Hay là dời gian hàng sang phía đối diện nhỉ?
Trong lúc Từ Hòa Bình đang suy nghĩ thì Từ An lái xe ba gác quay lại.
"Hòa Bình, hôm nay cậu bán được thế nào?"
"Không được tốt lắm, ba mươi phần cơm hộp mà đến giờ vẫn còn dư năm phần. Vừa rồi nghe chú Đống Lương nói, nhà ăn của nhà máy đã nấu ăn bình thường trở lại rồi, chắc là sắp tới số người ra ngoài ăn sẽ càng ít hơn."
"Những người chịu chi tiêu hiện tại đều bị mấy quán ăn nhanh đối diện kia hút hết rồi, chờ khi nào chương trình khuyến mãi của họ kết thúc thì chắc sẽ đỡ hơn." Từ An xuống xe giúp dọn dẹp gian hàng, bọn họ còn hẹn xe tải đến chở tủ đông, nếu còn nán lại thì sẽ muộn mất.
"Ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa, bên cậu bán hàng thế nào?"
"Cũng tạm ổn, những quán ăn nhanh bên đó chủ yếu bán cho người dân xung quanh, giá cả hơi cao một chút. Cơm hộp tám tệ của chúng ta rất hấp dẫn đối với công nhân, biết đâu sau này còn có thể thu hút được cả người dân và nhân viên văn phòng gần đó nữa."