"Hì hì, đây là lần đầu tiên cậu làm ăn mà. Tớ nghe cha mẹ tớ nói làm ăn khó lắm, nhìn cậu làm cũng đâu có khó khăn gì."
"Khác nhau chứ, tớ chỉ là buôn bán nhỏ lẻ thôi, còn cha mẹ cậu mới gọi là làm ăn lớn."
"Giống nhau cả thôi, đều là bán đồ cho người khác."
"..."
Thật ra, Từ An cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình là gì, vừa phấn khích, vừa xúc động, vừa mơ hồ, lại vừa có chút khó tin.
Nhờ có sự giúp đỡ của chú Đống Lương, anh đã dễ dàng bước được bước đầu tiên.
Chỉ cần bước được bước đầu tiên này, những bước tiếp theo chỉ cần chăm chỉ làm việc, đừng giở trò gian lận là có thể “an cư lạc nghiệp” được rồi.
Tấm bìa cứng được chuẩn bị gấp gáp trước khi đi cũng đã phát huy tác dụng, rất nhiều người nhìn thấy thực đơn viết trên đó nên mới đến mua cơm hộp.
Nhưng không thể nào ngày nào cũng thay một tấm bìa mới được, trong nhà cũng đâu có nhiều bìa như vậy. Phải mua một tấm bảng trắng có thể xóa được chữ, mỗi ngày trước khi đi chỉ cần lau sạch, viết thực đơn lên là xong.
Hộp đựng cơm cũng sắp hết rồi, phải đến chợ đầu mối mua thêm mới được. Sáng nay, lúc nấu ăn, anh mới phát hiện ra trong bếp còn thiếu rất nhiều thứ, ví dụ như thau, rổ… cũng phải mua thêm.
Hai người rẽ vào cổng chợ đầu mối, ở ngay lối vào là khu vực bán đồ khô, khu vực này vẫn còn khá đông người.
Nhưng càng đi vào trong thì càng vắng vẻ, đến khu vực bán thịt thì chỉ còn lác đác vài người, chủ quán thì người thì đuổi ruồi, người thì ngủ gật.
Từ An đi đến gian hàng của Trần Đầu Trọc, rút một điếu thuốc đưa cho ông ta: "Ông chủ Trần, sao hôm nay khu vực này vắng vẻ thế?"
Trần Đầu Trọc dụi mắt tỉnh dậy, đưa tay quệt mép một cái, nhận lấy điếu thuốc với vẻ mặt ngái ngủ.
"Là cậu đấy à?" Trần Đầu Trọc nhận ra Từ An: "Hầy, từ sau khi cái quán bên kia mở cửa, lượng khách đến chợ đầu mối mua thịt giảm đi hơn một nửa, toàn là những ông chủ quán ăn nhỏ, làm sao mà không vắng vẻ cho được."
Từ An cũng không tiện tiếp lời, bèn nói thẳng mục đích đến đây.
"Ông chủ, sáng mai nhớ để dành cho tôi mười lăm cân thịt ba chỉ, tỉ lệ ba phần mỡ bảy phần nạc, giống như sáng nay, tôi đến lấy vào giờ đó."
"Bây giờ không lấy à? Nếu lấy luôn hôm nay thì tôi giảm cho cậu năm hào một cân." Trần Đầu Trọc lấy hai miếng thịt trong tủ đông ra cho Từ An xem: "Nhìn này, đều đúng theo yêu cầu của cậu."
"Nhà tôi không có tủ lạnh, thời tiết nóng nực thế này, để đến ngày mai là hỏng mất."
"Không có tủ lạnh thì chịu thôi." Trần Đầu Trọc cất thịt vào tủ đông, đóng cửa tủ lại, lấy giấy bút ra: "Nếu đặt trước mười lăm cân thì cậu phải đặt cọc hai mươi tệ, nếu hủy đơn thì sẽ không được hoàn lại tiền đặt cọc, nhưng có thể trừ vào lần mua sau."
"Được." Từ An lấy hai mươi tệ đưa cho Trần Đầu Trọc.
"Số điện thoại của cậu là gì? Để lại số điện thoại đi."
Nhà Từ An không lắp điện thoại cố định, trước đây muốn liên lạc với người khác đều phải dùng điện thoại bàn của hàng xóm hoặc điện thoại di động của cha anh.
Nhưng điện thoại di động của cha anh luôn mang theo bên người, lúc ngã xuống đã bị hỏng, không dùng được nữa.
Từ An định nói là không cần để lại số điện thoại thì Hòa Bình đứng bên cạnh đã đọc một dãy số.
"Chúng tôi đi cùng nhau, có việc gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ báo lại cho cậu ấy."
Trần Đầu Trọc liếc nhìn Từ An, thấy anh không phản đối, bèn ghi dãy số mà Hòa Bình vừa đọc vào đơn hàng.
"Mỗi người giữ một liên, sáng mai cầm giấy biên nhận này đến lấy hàng nhé."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Từ Khang và Từ Nhạc đã chui tọt xuống gầm quầy, nhìn chằm chằm vào hai cánh tay xăm trổ của Trần Đầu Trọc, thì thầm với nhau, giọng nói đủ to để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
"Hình gì trên tay chú ấy thế?"
"Anh biết, là hình dán!" Từ Khang ra vẻ người lớn, thở dài nói: "Nhiều hình dán như vậy, chắc tốn kém lắm, đúng là “phung phí” mà."
"Đúng vậy, đúng là “phung phí” mà."
Nghe là biết hai đứa nhỏ học theo bà nội, bắt chước y hệt.
Trần Đầu Trọc nghe vậy thì vừa buồn cười vừa bất lực, ông ta trừng mắt, làm mặt quỷ dọa hai đứa nhỏ: “Chú nghe thấy hai đứa nói xấu chú đấy, chú tức giận lắm rồi, chú sẽ ăn thịt hai đứa bây giờ.”
Hai đứa nhỏ sợ quá, vội vàng chạy đến nấp sau lưng Từ An, vùi đầu vào áo anh, miệng không ngừng lẩm bẩm “chú đầu trọc đáng sợ quá”.
Từ An xin lỗi Trần Đầu Trọc, sau đó vỗ vai hai đứa em, cùng Hòa Bình đi sang khu vực bán đồ gia dụng.
Hai người mua thêm một đống hộp đựng cơm và dụng cụ nhà bếp, tiêu hết gần một trăm tệ.
Lúc đi ngang qua chợ rau, vẫn còn lác đác vài gian hàng bán rau, Từ An xuống xe vào xem thử.
Số rau trong vườn nhà anh đã bị anh “vặt sạch” trong ngày hôm nay rồi, mấy ngày tới phải đến chợ mua rau.
Rau sau khi hái xuống, theo thời gian, giá trị sẽ giảm dần, nếu hôm nay không bán được thì đến ngày mai sẽ không thể bán được nữa.