Từ An muốn tới kịp phiên chợ sớm trên trấn, năm rưỡi bắt đầu, khoảng bảy rưỡi sẽ dọn sạp. Sau tám giờ sẽ có quản lý đô thị tới tuần tra, nếu còn muốn tiếp tục bày bán, thì phải nộp năm đồng phí quầy hàng.
Để tiết kiệm năm đồng phí quầy hàng, những người bày sạp bán rau củ tự nhà trồng như Từ An sẽ tranh thủ đến kịp phiên chợ sớm này.
Trên đường đi, có thể nhìn thấy trong mấy vườn rau đều có người đang mở đèn hái rau, nhìn thấy Từ An, bọn họ còn ngẩng đầu lên chào hỏi.
Từ An tăng nhanh bước chân, gia nhập vào công việc trong vườn rau.
Hôm nay sản lượng của vườn rau khá ổn, sản lượng cao nhất là cà chua, hái được hơn hai mươi quả, đoán chừng phải tới ba bốn cân; tiếp đó chính là ớt xanh, khoảng chừng hai cân rưỡi; mướp đắng hai quả, cà ba quả, mấy góc còn lại trồng rau xanh chỉ đủ nhà mình ăn.
Khi đi tới chợ phiên, trời đã tờ mờ sáng, đất trống trước cửa chợ đã bày mười mấy cái sạp nhỏ.
Khi Từ An đang tìm vị trí trống thì có người vẫy tay với Từ An ra hiệu anh đi tới, là Từ Quốc Cường, theo vai vế trong thôn, anh phải gọi một tiếng chú hai.
“Hôm nay tới hơi muộn nhỉ, muộn thêm chút nữa là cháu không còn chỗ, chỉ có thể tìm được một góc không ai nhìn thấy thôi.”
“Lúc hái rau hơi chậm trễ một chút, may hôm nay chú hai cũng tới họp chợ.”
“Không phải do vừa khéo cải trắng, đậu cove cùng đến lúc ăn được sao, nhà chú ăn không hết, để thêm hai ngày nữa sẽ già mất, nên dứt khoát gánh lên chợ luôn.”
Vừa nói Từ Quốc Cường vừa cầm một cây cải trắng lên đưa tới trước mặt Từ An, đắc ý nói: “Sao hả, tươi ngon không?”
Cả thôn Từ ai ai cũng là người giỏi trồng trọt, rau củ trồng ra đều tươi ngon mọng nước hơn thôn khác, mùi vị cũng tốt hơn một chút.
“Không tệ, cải trắng này nhìn rất tươi ngon, tuyệt đối rất ngon.”
Nghe thấy lời khen của Từ An, Từ Quốc Cường mới hài lòng đặt cải trắng về sạp, cầm bình phun tiện tay mang theo lên tưới lên rau củ, cải trắng bóng loáng càng thêm hấp dẫn.
Từ An lấy bạt đã giặt sạch từ trong sọt ra, trải trên mặt đất, xếp rau củ chỉnh tề lên bạt. Sau khi dọn xong, anh cầm bình phun ra phun một lượt lên rau củ, cà chua đỏ sẫm, cà tím, ớt xanh mướp đắng xanh mơn mởn cũng dính đầy những giọt nước.
Trời mùa hạ đều sáng khá sớm, còn chưa tới sáu giờ sắc trời đã sáng choang, trên chợ cũng nhiều thêm không ít người, tiếng rao hàng, tiếng trả giá huyên náo liên tục không ngừng.
Nhóm dậy sớm mua rau củ không chỉ có những người già không ngủ được nên dậy sớm, bà nội trợ gia đình muốn mua được rau tươi, còn có những công nhân phải tới công trường làm việc.
Mấy năm nay kinh tế phát triển rất nhanh, trong thành phố đã xây dựng không ít những công trình to to nhỏ nhỏ. Nhiều công trình sẽ không đủ công nhân để chia, tiền lương sẽ càng cao, thu hút không ít nam nam nữ nữ có sức lực lớn trên trấn tới công trường làm việc.
Tiền lương của người có tay nghề cao hơn một chút, có thể được hai ba trăm một ngày. Không có tay nghề nhưng có sức thì thấp hơn một chút, nhưng cũng khoảng một hai trăm. Không có tay nghề cũng không có sức còn có thể tìm một sư phụ để làm người học nghề, có thể kiếm được tám mươi đồng.
Thị trấn cách công trường không xa, về cơ bản hơn nửa tiếng là có thể tới nơi, môi trường ký túc và ăn uống của công trường dù thế nào cũng không tốt bằng nhà mình, vì vậy chỉ cần có thể về nhà, mọi người đều lựa chọn về nhà mình nấu cơm.
Những người này sẽ đến chợ sớm mua rau để ở nhà, buổi tối tan làm sẽ về nhà nấu cơm.
“Cà này nhà cậu nhìn rất tươi, sẽ không phải do dùng thuốc trừ sâu chứ.” Một chị gái khỏe mạnh đội chiếc mũ bảo hộ bẩn thỉu ngồi xổm trước sạp hàng của Từ An, duỗi ngón tay thô to ra tìm kiếm trên mấy chồng rau: “Bao nhiêu tiền nửa cân?”
“Cà và cà chua hai đồng năm, ớt xanh hai đồng, mướp đắng ba đồng, đây đều là nhà em trồng ăn, dư ra chút này mới lấy tới chợ bán. Hôm nay chị vừa khéo gặp được, chứ qua mấy ngày nữa đợi ăn xong đợt này là không còn đâu.”
Từ An biết lời người này nói không phải là đang chê rau không ngon, chỉ là một thủ đoạn mặc cả mà thôi.
Buôn bán phải hòa khí sinh tài, chứ không phải mở miệng là cãi lại người ta, nên anh nói vài câu báo giá rau rồi giải thích một chút.
Để làm chị gái này an tâm, Từ An cầm một quả cà chua nhỏ lên, tùy tiện lau một chút trên quần áo rồi cho vào miệng, cắn xuống một miếng, nước quả tràn ra, một phần nước chảy dọc theo cánh tay nhỏ trên mặt đất.
“Chị nhìn cà chua này đi, nhiều nước còn ngọt, chị ngửi một chút xem có phải là mùi cà chua chính tông không? Đây là cà chua trồng ở nhà, không hề giống với những quả cà chua vừa to vừa đẹp, nhưng ăn vào lại không có chút mùi vị nào trong siêu thị. Chị ra khỏi chợ này, muốn mua được cà chua như này nữa sẽ không dễ đâu.”
Vốn chị gái đội mũ bảo hộ muốn bới chút khuyết điểm để ép giá, kết quả lại bị một loạt những lời này của Từ An nói cho mơ màng, chị nhìn quả cà chua đã cắn trong tay Từ An, quả thật đang tỏa ra một mùi thơm nồng nên lập tức hơi động lòng.
Từ An tiếp tục chào hàng những rau củ khác cho chị gái đội nón bảo hộ.
“Chị xem cà này, hoa bên dưới còn chưa tàn hết, rất tươi. Hôm qua em dùng cà này làm món cà xào thịt băm, chỉ với món ấy thôi hai đứa nhỏ bốn tuổi đã ăn hết cả hai bát cơm to.”