Từ An đoán đây là phúc lợi của việc sống lại, nhưng cũng không thể nói với Từ Hòa Bình như thế, vì vậy chỉ có thể lừa cho qua chuyện.
“Oa hu hu, anh, em muốn anh!”
Trong căn phòng bên phải đột nhiên truyền ra tiếng khóc của Từ Khang Từ Nhạc, Từ An xông thẳng vào phòng như viên đạn đã lên nòng. Hai đứa nhỏ nhìn thấy Từ An, tiếng khóc nhỏ hơn, trở thành tiếng thút thít thở không ra hơi, giơ hai tay về phía Từ An muốn ôm ôm.
Có lẽ là do thời tiết nóng, cũng có thể là do khóc, mặt hai đứa đỏ bừng, tóc vàng lưa thưa ướt nhẹp dán trên mặt, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Từ An ôm hai đứa nhỏ vào ngực, vỗ nhẹ lưng tụi nó, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh đây, anh ở đây. Mơ thấy ác mộng à?”
Hai đứa nhỏ đều gật đầu, mồm năm miệng mười nói giấc mơ vừa rồi cho Từ An.
“Mơ thấy anh trai không cần chúng em nữa, chúng em bị một bà phù thủy vô cùng đáng sợ mang đi, bà ta không cho chúng em ăn cơm, còn bắt chúng em làm rất nhiều rất nhiều việc, chúng em nói muốn anh còn đánh chúng em, đáng sợ quá.”
“Không sao, anh trai ở đây, bà già đó dám tới, anh sẽ đuổi bà ta đi, anh sẽ không không cần các em đâu.”
Từ Hòa Bình theo sát Từ An đi vào phòng, thấy hai đứa nhỏ không sao thì lại trở về sân, tiếp tục đung đưa ghế tựa “cót két cót két”, hơi hâm mộ lẩm bẩm: “Tình cảm ba anh em tốt thật, không giống thằng nhóc thối trong nhà mình kia, chỉ biết bẫy mình vào chỗ chết.”
Bốn giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên một tiếng đã bị tắt, Từ An nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, hai đứa nhỏ ngủ rất say, dáng vẻ không hề bị ồn tới.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy từ giường, rửa mặt trong sân, nghe thấy trong phòng bà nội có tiếng trở mình, đi vào nhìn xem thì thấy bà nội đã tỉnh.
“Bà, bà dậy rồi cứ mở đèn lên đi, một số điện đủ để mở bóng đèn này cả ngày.”
Từ An duỗi tay ra kéo dây thừng chỗ đầu giường, bóng đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
“Ánh trăng sáng như vậy, có thể nhìn rõ, đừng lãng phí điện.” Bà nội Từ giơ tay kéo dây thừng một cái, ánh đèn tắt đi.
Nếu bà nội đã không muốn mở đèn, Từ An cũng không cưỡng ép, mượn ánh trăng, anh đỡ bà ngồi dậy tựa lên tường.
“Lát nữa cháu tới vườn rau hái ít rau mang lên chợ bán, phải tám chín giờ mới về được. Chiều qua tụi nhỏ ngủ mơ thấy ác mộng, nói cháu không cần chúng nó nữa, cháu sợ chúng nó tỉnh lại không nhìn thấy cháu lại khóc.”
“Không biết sao mấy ngày nay hai đứa nhỏ càng ngày càng dính cháu.” Trên mặt bà nội Từ nở nụ cười hiền lành: “Có lẽ là biết cháu sắp đi học đại học, học đại học đi một cái là nửa năm, đến lúc đó còn phải khóc nữa.”
Động tác vắt khăn trên tay Từ An dừng một chốc, tiếp đó, anh dùng sức vắt sạch nước trong khăn mặt, rồi đưa khăn đã vắt khô cho bà nội.
Bà nội Từ nhận lấy khăn lau kỹ mặt và cổ.
Từ An nhìn sóng nước dập dờn trong chậu mà ngây người.
Nếu mình đi học, trong nhà chỉ còn lại một người già hành động không tiện và hai đứa nhỏ bốn tuổi đến đi đường còn chưa vững, ngày tháng tiếp theo phải sống như thế nào.
Nếu sống lại vào lúc trước khi thi tốt nghiệp thì tốt quá, mình không nhớ gì cả, điểm thi chắc chắn không đỗ được đại học, vậy có thể quang minh chính đại không đi học đại học nữa.
Bà nội Từ đưa khăn mặt cho Từ An mấy lần, đều không thấy Từ An nhận lấy, bà nghiêng đầu thì nhìn thấy Từ An đang ngây người, cho rằng anh đang lo lắng vấn đề học phí.
“Bà từng hỏi mấy hộ thi đỗ đại học trong thôn rồi, đại học công lập học phí một năm mấy nghìn đồng, mặc dù nhà chúng ta hơi nghèo, cái chân này của bà cũng đã tiêu không ít tiền, nhưng chút học phí này vẫn có thể trả được.”
“Không cần lo lắng về vấn đề học phí, quốc gia có cho vay tiền học, còn có trợ cấp hộ nghèo.”
“Cho vay? Đó là mượn tiền quốc gia à.”
“Vâng, không có lãi suất, đợi tới sau khi tốt nghiệp rồi trả, vay bao nhiêu trả bấy nhiêu.”
“Chính sách này tốt quá.”
Đợi bà nội Từ rửa mặt xong, Từ An bưng chậu rửa mặt đi ra khỏi phòng, đổ nước xuống sân, nhìn ánh trăng phản chiếu trong vũng nước, anh cảm thấy thế giới này có hơi khốn nạn.
Nếu như mình lựa chọn học đại học, cho dù bản thân không đồng ý, có xác suất rất lớn em trai em gái sẽ bị cô nhỏ dẫn đi; nếu như mình lựa chọn không học đại học, lại không dễ qua được cửa này của bà nội, nhất định bà sẽ cảm thấy là bản thân và em trai em gái liên lụy tới mình, nói không chừng sẽ giấu mình đưa em trai em gái đi.
Dù sao đối với bà nội mà nói, cô nhỏ có chanh chua cay nghiệt thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là người thân cùng huyết thống. Hai đứa nhỏ đến nhà cô nhỏ, không nói tới được sống tốt, nhưng ít nhất có thể ăn no mặc ấm.
Từ An xoa mạnh mặt mình.
Không nghĩ nữa, trước tiên giữ em trai em gái không để bị cô nhỏ dẫn đi đã, rồi lại nghĩ chuyện sau đó sau.
Tối qua trước khi ngủ Từ An đã chuẩn bị xong những đồ sáng nay phải dùng, hai cái sọt một cái đòn gánh, trong sọt còn đặt một cái dao nhỏ, một cái đèn pin, một cái ghế gỗ nhỏ và một vài đồ lẻ tẻ.
Đòn gánh trước sau mỗi phía buộc một cái sọt rồi gác trên vai trái, tay trái đỡ ở đòn gánh giữ cân bằng, tay phải mở đèn pin đi về phía vườn rau.