Không Muốn Làm Đồ Chơi Của Omega

Chương 1

“Nhẹ chút..."

Gần như là nức nở, nhẹ nhàng rên lên một tiếng xen lẫn trong hơi thở gấp gáp, nhỏ đến mức suýt nữa không thể nghe thấy.

Tiêu Lân nghe được, nhưng cậu hoàn toàn không thể khống chế được mình, người trong vòng tay cậu thật thơm, giọng nói ấy nghe thật êm tai, cơ thể người đó nóng rực, khiến cậu chỉ muốn đắm chìm trong mùi hương ấy, lắng nghe tiếng rên của anh.

Không gian trong căn hộ độc thân có hạn, trong căn phòng nhỏ hẹp, mùi hương của pheromone nồng nặc gần như có thể ngưng tụ lại thành hình.

Mùi hương của omega, mang lại cảm giác như từ một căn phòng ngột ngạt và nóng bức, bỗng chốc bước vào buổi sáng đầu đông phủ đầy tuyết mịn, hơi thở như bị cái lạnh của không khí làm nhói lên khe khẽ.

Nhưng cảm giác kỳ lạ này lại không khiến người ta chán ghét, mà cảm thấy tươi mát, như mọi phiền muộn đều được xua tan, sau đó là hương thơm thoang thoảng của một loài hoa không tên bao trùm lấy tâm trí, bắt đầu khiến người ta đắm chìm.

Muốn ôm chặt anh, muốn có được anh.

Khao vọng đối với anh, bao trùm mọi thứ

Alpha trẻ tuổi không khống chế được bản năng, cậu đỡ lấy vòng eo thon gọn của người kia trong lòng, háo hức muốn được nhiều hơn nữa.

Tiêu Lân chưa từng làm như vậy bao giờ, nhưng ký ức từ trong gen khiến cậu cảm thấy răng nanh ngứa ngáy, vô thức muốn cắn vào cổ omega của mình.

Nhưng sau khi ghé sát vào, cậu đã ngửi thấy mùi pheromone vô cùng hung hãn không thuộc về mình.

Đầu óc chợt nguội đi trong giây lát, cậu cụp mắt xuống, nhìn về phía cổ của omega trong vòng tay mình, trên làn da trắng nõn kia có một khối lồi lên khó thấy, chính là tuyến thể của omega.

Nhưng nơi vốn dĩ phải hoàn hảo, đang chờ đợi dấu răng của cậu đến đánh dấu, lại có vết cắn lưu lại từ người khác.

Răng nanh của alpha nhân loại mới nổi bật hơn so với nhân loại cũ, để khi đánh dấu omega của mình, pheromone có thể dễ dàng được rót vào.

Từ khi con người tiến vào con đường phân hóa, thần kinh và khứu giác đã có bước đột phá lớn, thông tin thu được từ mùi hương phong phú hơn nhiều so với nhân loại cũ.

Đây là dấu ấn do một alpha rất mạnh mẽ để lại, trong thời kỳ động dục, trực giác gần với bản năng thú tính khiến Tiêu Lân cảm thấy nguy hiểm.

Cũng đúng thôi, nếu không phải là một alpha đủ mạnh mẽ, thì sao có thể được người đẹp trong vòng tay mình ưu ái?

Tiêu Lân gần như ngay lập tức bị cơn ghen tuông lấp đầy, cậu nâng cằm của omega lên, và điều hiện ra trước mắt chính là khuôn mặt đẹp đẽ chỉ nhìn một lần đã khiến cậu bị chinh phục.

Biểu hiện gen của omega gần như hoàn hảo, từng chi tiết trên khuôn mặt đều được chạm khắc tinh xảo bởi bàn tay của Thượng Đế, đôi mắt màu hổ phách phủ một lớp sương mờ, hàng mi khẽ run lên khi nhìn cậu, khiến Tiêu Lân không thể không nín thở.

Mái tóc dài màu bạc xõa xuống, nửa che nửa hở cơ thể trắng như sứ, khí chất nhẹ nhàng như tuyết đầu mùa.

Khi một mỹ nhân như băng tuyết tan chảy vì bạn, cảnh tượng đó trở nên đặc biệt rung động.

Không ai có thể không yêu anh ấy.

Tiêu Lân cúi đầu hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ kia, cảm giác còn mềm mịn hơn cả cánh hoa.

Tiêu Lân chưa từng hôn môi omega nào khác, không thể nào phân biệt sự ngọt ngào bản thân cảm nhận được có phải ảo giác của chính cậu hay không, chỉ biết rằng cậu thật sự muốn nuốt trọn người ấy, tay giữ chặt sau gáy omega, không để anh chạy thoát.

Dù cho omega ấy thật dịu dàng, ngoan ngoãn, không có chút ý định chạy trốn.

Nhưng bản năng mạnh mẽ của alpha vẫn khiến cậu hành động như vậy, nụ hôn vì thiếu kinh nghiệm mà trở nên vụng về và hung ác.

Tần Thắng Tuyết không nhịn được mà hừ ra tiếng, răng nanh của alpha sượt qua đầu lưỡi anh, pheromone xâm nhập theo vết thương, mang lại cảm giác đau nhói rõ rệt.

Thiếu niên không có kinh nghiệm, như chú chó con bảo vệ thức ăn, chỉ muốn để lại nhiều dấu vết của riêng mình trên người anh.

Tiêu Lân không hề cố ý, ngay khi nếm được vị máu, nụ hôn của cậu lập tức trở nên nhẹ nhàng, thậm chí còn nhẹ nhàng liếʍ vết thương, rất biết cách lấy lòng anh.

Nhưng sự nhẹ nhàng chỉ dừng lại ở đó.

Tần Thắng Tuyết bị làm cho không thể rên được một tiếng nào nữa, quá trình tiến hóa khiến các alpha thế hệ mới đều có ưu thế, mà Tiêu Lân lại quá mức vượt trội, đến mức ban đầu anh còn nghi ngờ liệu mình có thể chịu đựng nổi không.

Nhưng sự thật chứng minh rằng, omega bẩm sinh đã giỏi trong chuyện này, lo lắng của anh là thừa thãi.

Pheromone của Tiêu Lân không ngừng xâm chiếm, trong khi Tần Thắng Tuyết tận hưởng, anh cũng cảm nhận được cơn đau nhói từ tuyến thể, vùng này gần não nên phản hồi thần kinh rất nhanh, cảm giác đau đớn đặc biệt rõ rệt.