Chàng Rể Vượng Gia

Chương 7

Hai người cũng không quan tâm đến Trần thị nữa, lại đi về phía xe bò.

“Nồi nào úp vung nấy, chúng ta đúng là trời sinh một cặp.”

“Ngươi bớt ba hoa đi!”

Phương Hoè cũng chưa từng thích ai, ngươi chỉ biết Triệu Vân Xuyên đẹp trai, ở bên hắn cũng vui vẻ, vui vẻ hơn Trần Húc.

Trở lại xe bò, mọi người đều lặng lẽ giữ khoảng cách với bọn họ.

Cũng không phải sợ, chỉ là đơn giản cảm thấy hai người này không dễ chọc!

Xem ra sau này phải giữ mồm giữ miệng, ít nhất là không thể ngông cuồng như Trần thị, nếu không lần sau bị nhét đất vào miệng chính là bọn họ.

Trần thị vất vả lắm mới nhổ sạch đất trong miệng, tức giận: “Các ngươi sao dám, Phương Hoè ngươi…”

Triệu Vân Xuyên liếc xéo một cái.

Lời nói đến miệng Trần thị lập tức rẽ sang hướng khác, rồi khóc lóc thảm thiết.

“Đồ khốn kiếp, một đại nam nhân lại đi bắt nạt nữ nhân như ta, mau tới cởi trói cho ta, mau cởi ra!”

Mọi người nhìn nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất.

Ngay cả Vương phu lang hiền lành nhất cũng không động đậy.

Ừm, đúng vậy, mọi người đều thấy Trần thị đáng đời, ai bảo bà ta ngày thường kiêu căng ngạo mạn, vênh váo chứ!

Rất nhanh, xe bò bỏ mặc tiếng chửi rủa của Trần thị mà đi khuất.

Đến trấn trên, Phương Hoè dẫn Triệu Vân Xuyên đến con hẻm sau của Lai Duyệt Lâu, Triệu Vân Xuyên thỉnh thoảng lại xoa xoa cái mông sắp bị xóc thành mấy mảnh.

Đau, thật sự rất đau!

Vốn tưởng rằng ngồi xe bò sẽ là một trải nghiệm mới lạ, không ngờ lại hành hạ người ta như vậy.

Triệu Vân Xuyên làm nũng với Phương Hoè: “Hòe ca nhi, mông đau.”

Phương Hoè nhìn y một cái, càng thêm chắc chắn gia cảnh Triệu Vân Xuyên rất khá giả, cháo ngô băm rát cổ họng, ngồi xe bò xóc mông, chắc hẳn trước kia sống trong nhung lụa.

Tiểu công tử như vậy thật sự bằng lòng ở rể nhà bọn họ chịu khổ sao?

Hà tất phải thế chứ?

“Hòe ca nhi, ta nói mông ta đau.”

Phương Hoè chưa từng thấy ai yếu ớt như vậy, nói: “Một lát nữa sẽ hết đau.”

Triệu Vân Xuyên bĩu môi: “Sao ngươi nhẫn tâm vậy?”

Phương Hoè sững người, thăm dò hỏi: “Hay là… ta đưa ngươi đi khám đại phu?”

“Cũng không cần…”

Phương Hoè bất đắc dĩ xòe tay: “Ngươi lại không chịu đi khám đại phu, ta biết làm sao?”

Triệu Vân Xuyên ngập ngừng: “Ngươi giúp ta xoa xoa đi.”

“Hả?”

“Ngươi giúp ta xoa xoa mông đi!”

“Triệu Vân Xuyên, ngươi muốn ăn đòn phải không!”

……

Gõ cửa sau của Lai Duyệt Lâu, rất nhanh đã có quản sự ra nhận hàng.

Đây là tửu lâu lớn nhất trấn trên, không ít khách nhân thích ăn thịt rừng, Phương Đại Sơn từ rất sớm đã thiết lập quan hệ hợp tác với tửu lâu.

Lần này tổng cộng bốn con gà rừng, một con thỏ rừng.

Vương quản sự gật đầu, thu mua theo giá cũ, gà rừng hai mươi lăm văn một con, thỏ rừng bốn mươi văn một con.

Đắt hơn giá thị trường một chút, nhưng ưu điểm là nguồn hàng ổn định.

Đúng lúc này, một tiểu nhị chạy tới.

“Quản sự quản sự, không xong rồi!”

Vương quản sự có chút khó chịu: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải trầm ổn một chút, nếu lỡ đυ.ng phải khách quý thì sao?”

Tiểu nhị hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở, dần dần bình tĩnh lại.

Vương quản sự hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

“Ngụy đại trù hôm qua đi uống rượu hoa bị vợ đánh gãy tay!”

“Cái gì?!”

Vương quản sự vừa mới còn nói phải bình tĩnh, trong nháy mắt liền giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.

“Còn nấu ăn được không?”

“Gãy xương rồi, bây giờ ngay cả cái xẻng cũng không cầm nổi.”

Dù có cầm được cái xẻng thì Ngụy đại trù mấy hôm nay cũng không muốn ra ngoài gặp ai, hôm qua mặc quần đùi bị vợ đuổi khắp phố, mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.

Tiểu nhị: “Giờ làm sao đây, tửu lâu chỉ có một đầu bếp, buổi trưa chắc chắn không kịp.”

Vương quản sự cũng sốt ruột, tửu lâu bọn họ tổng cộng ba đầu bếp, mấy hôm trước đi mất một còn lại hai, tuy bận rộn một chút nhưng ít ra cũng chống đỡ được, bây giờ lại gãy thêm một.

Haiz!

Lai Duyệt Lâu là tửu lâu tốt nhất trấn trên, người có thể đến đây tiêu tiền đều là người giàu sang quyền quý, bọn họ không đắc tội nổi.

Tiểu nhị đảo mắt, nghĩ ra một cách: “Hay là để người phụ bếp lên thay đi!”

Vương quản sự liếc y một cái: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”

Mỗi người một nghề, người phụ bếp chuẩn bị nguyên liệu thì tốt, nhưng tay nghề nấu nướng thì không dám khen, ăn một bữa có thể đi ngoài ba bữa, tên này là chán sống rồi sao?

Nghĩ đến đây, Vương quản sự rùng mình một cái.

Triệu Vân Xuyên im lặng lắng nghe, rồi đột nhiên lên tiếng: “Hay là để ta thử?”

Vương quản sự có chút nghi ngờ nhìn Triệu Vân Xuyên, mái tóc ngắn màu đen không hợp thời, phong thái tuấn tú, dáng người cao ráo, mặc bộ đồ vải thô bạc màu, nhưng khí chất quanh thân quả thật là xuất chúng.

Không giống người thường.

“Ngươi biết nấu?”

“Đương nhiên!”

Triệu Vân Xuyên vô cùng tự tin.

Đây chẳng khác nào làm lại nghề cũ của hắn, gia tộc hắn rất coi trọng năng lực, dù là con vợ cả hay con riêng từ nhỏ đều được giáo dục rất nghiêm khắc, năng lực hắn có, nhưng hắn thật sự chán ghét cuộc sống tranh giành quyền lực của hào môn, sau khi tốt nghiệp đại học liền chủ động từ bỏ tài sản, trở thành một food blogger triệu view, không chỉ biết ăn mà còn biết nấu.