Chàng Rể Vượng Gia

Chương 5

Phương Hoè cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, cậu xấu hổ vô cùng, càng không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Xuyên.

Thấy Triệu Vân Xuyên bênh vực Phương Hoè như vậy, máu hóng hớt của mọi người càng thêm sôi sục.

“Hòe ca nhi tốt như vậy, vậy ngươi có thích hắn không?”

Câu này nói thật táo bạo!

Nếu Triệu Vân Xuyên trả lời là thích, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hòe ca nhi.

Nếu nói không thích, thì chính là tát vào mặt Hòe ca nhi.

Đương nhiên, cũng không phải là lời thật lòng của hắn!

“Hòe ca nhi tốt như vậy, nếu ai có thể lấy được hắn, đó là phúc khí tu luyện từ kiếp trước.”

Đâu chỉ là kiếp trước!

Tám kiếp cũng không đủ!

Triệu Vân Xuyên bày ra tư thế rất khiêm tốn, tuy không trả lời thẳng câu hỏi này, nhưng đã thể hiện rõ thái độ của mình.

“Phụt!”

Một giọng nói chua ngoa vang lên: “Còn phúc khí nữa chứ, loại người như hắn, có người chịu lấy là tốt lắm rồi.”

Người nói là Trần thị, mẹ của Trần Húc.

Ngó theo tiếng nhìn lại, liền thấy một phụ nhân ăn mặc lòe loẹt, vải vóc trên người không tính là tốt, nhưng cũng không phải vải thô mà nhà nông thường mặc, trên mặt thoa phấn, tô son.

Nhưng da bà ta đen!

Phấn cũng không che được màu da thật của bà ta, đôi môi đỏ chót càng thêm dọa người.

Nhìn thế nào cũng thấy kệch cỡm.

Trần thị khinh miệt nhìn mọi người, vẻ kiêu ngạo trong mắt không giấu nổi, con trai bà ta mấy hôm trước thi đậu Đồng sinh, gần đây còn đang bàn chuyện cưới hỏi với nhà Viên ngoại họ Tôn.

Mắt mọc trên đỉnh đầu!

Oan gia ngõ hẹp!

Mẹ chồng và con dâu hụt chạm mặt nhau, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, chờ xem kịch hay.

Tiếc là trong tay không có đồ ăn vặt!

Trần thị đến không sớm, chỗ ngồi tốt trên xe bò đã bị người ta chiếm hết, bà ta bĩu môi khó chịu, chỉ vào chỗ Vương phu lang, hống hách nói:

“Ngươi đứng dậy, ta muốn ngồi đây!”

Vương phu lang nổi tiếng hiền lành trong làng, chưa bao giờ đỏ mặt với ai.

Dù bị đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, y cũng chỉ nói với giọng hòa nhã: “Ta đến trước, nếu ngươi thích, lần sau đến sớm một chút.”

Trần thị lập tức nổi đóa: “Ngươi biết con trai ta là ai không? Nó là Đồng sinh duy nhất trong làng chúng ta, sau này còn phải thi Tú tài, làm Cử nhân lão gia, ngươi đắc tội nổi với ta sao?!”

Trần thị gần đây rất ngông cuồng, rất nhiều người đều không ưa bà ta.

“Đây không phải là vẫn chưa đỗ sao!”

“Đúng vậy, đắc ý cái gì!”

“Chuyện sớm muộn thôi! Ta thấy các ngươi là đang ghen tị!” Nói đến con trai mình, Trần thị đắc ý vô cùng: “Tiên sinh nói, con ta tư chất thông minh, sau này nhất định đỗ đạt cao, nói không chừng còn là nhân tài làm Tể tướng!”

Mọi người mặt mày ảm đạm.

Họ đều là người làm ruộng, tự nhiên kính trọng người đọc sách.

Nhưng cái kiểu vênh váo của Trần thị này họ thật sự không ưa nổi.

Người nghèo mới giàu, kẻ tiểu nhân đắc chí!

“Hơn nữa… con ta được Tôn Viên ngoại để mắt tới.” Giọng Trần thị càng thêm cao vυ't: “Không bao lâu nữa là có thể cưới được một nàng dâu ở trấn trên!”

Nói xong, còn khinh bỉ liếc nhìn Phương Hoè.

“Hơn hẳn loại chân lấm tay bùn!”

Triệu Vân Xuyên xưa nay việc không liên quan đến mình thì mặc kệ, nhưng bây giờ lại bắt nạt đến vợ hắn rồi.

À không, là vợ tương lai!

Vợ tương lai cũng là vợ!

Hắn có thể nhịn sao?!

Đương nhiên là không!

Hắn không phải là Ninja Rùa!

“Hòe ca nhi, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?” Triệu Vân Xuyên khẽ nhíu mày, nói xong còn bịt mũi, ra vẻ nghiêm trọng: “Có người đang phun phân khắp nơi!”

Lời vừa nói ra, mọi người cười ha ha.

Cái miệng của Triệu Vân Xuyên này đúng là lợi hại.

Trần thị tức đến mặt mày tái mét: “Ngươi nói ai đấy?”

“Không sai, chính là cái mùi này!”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”

Trần thị chỉ vào Triệu Vân Xuyên, ngón tay run lên không ngừng.

“Ngươi biết con trai ta là ai không?”

“Con trai ngươi nổi tiếng như vậy, ai mà không biết?”

Nghe thấy lời này, Trần thị lại đắc ý, hừ lạnh: “Biết thì tốt!”

“Con trai ngươi chính là kẻ vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, kẻ ăn bám số một – Trần Húc!”

Tiền học hành tốn kém, lúc trước nhà họ Phương không ít lần giúp đỡ nhà họ Trần.

Nhưng nhà họ Trần thuộc loại chó cắn áo rách, thấy nhà họ Phương không còn lợi ích gì, con trai mình lại thi đậu Đồng sinh, liền trở mặt không nhận người.

Trong làng ai mà không biết, ai mà không hay.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”

“Đừng ngươi ngươi nữa, đại thẩm, người lớn tuổi như vậy mà tức giận thì không tốt cho sức khỏe, cẩn thận bị trúng gió!”

A a a a a a!

Trần thị cảm thấy phổi mình sắp nổ tung!

Cái miệng của nam nhân này thật sự quá độc!

Còn ghê hơn cả thuốc chuột!

……

Triệu Vân Xuyên càng nghĩ càng thấy khó chịu!

Tên cặn bã chết tiệt!

Dám phụ bạc tấm chân tình của vợ yêu nhà hắn, hắn nhất định phải khiến nhà họ Trần nôn ra những thứ đã ăn vào những năm qua.

Những thứ đó còn không bằng đem cho chó ăn!

Hừ!

Nhà họ Trần còn không bằng chó!